Những người lính đã kéo đến rất đông, chiếm hầu hết bãi biển. Họ không gặp một sự kháng sự nào đáng kể. Những tên hải tặc không phải chỉ không có vũ khí. Chúng có vẻ bị đần độn do phải chịu sự ngược đãi bằng những phát súng hoặc báng súng của hải tặc Râu Đen.
Đứng trước cột buồm con tàu Reine Anne, Edward Teach, nổi tiếng hơn với hỗn danh Râu Đen, vung vẩy chai rượu sẵn sàng đón tiếp những người lính đang trên chiếc canô tiến ra con tàu buồm như những người bạn cố tri. Hắn quá tinh ranh để hiểu rằng; Trong tình trạng tế nhị của hắn giải pháp duy nhất là đầu hàng một cách vui vẻ. Hơn nữa, làm sao hắn lại không đoán được rằng hắn sẽ dễ dàng đánh lừa những người lính còn non trẻ đó. Những người lính này hầu hết hiếm khi được nghe nói đến Râu Đen, tên hải tặc là nổi khiếp đảm trên mặt biển và cả trong đất liền? Đối với bọn họ Râu Đen cũng chỉ là một thủy thủ như những thủy thủ khác, một anh chàng bặm trợn vui tính…
Trong khi những người lính quấn quanh mình hắn bằng sợi dây thừng. Hắn cười vang dội.
– Hi! Hi! Các bạn làm tôi nhột quá! Đừng cù tôi như thế chứ!
Rồi vừa rúc rích cười hắn vừa bảo:
– Thắt chặt dây thừng chi vậy? Các bạn có biết tôi là ai không? Một nhà quý tộc! Và các bạn có biết tôi đến đây làm gì không? Phải, các bạn ạ, một nhà quý tộc tự đặt mình dưới sự bảo vệ của pháp luật. Hoàn toàn đúng như vậy đó! Tôi có ý định lập nghiệp ở đây, khép mình vào khuôn phép và trở thành một công dân khả kính!
Luật pháp này nói rõ rằng nếu như một tên hải tặc đầu hàng một thống đốc và thề từ bỏ những hoạt động gây tội ác của mình, người ta sẽ tha thứ cho hắn tất cả những lỗi lầm trong quá khứ dù tội ác có nặng nề đến đâu đi nữa. Dĩ nhiên tên hải tặc biết rất rõ và rất thích điều luật này!
*
* *
Ánh nắng ban mai, chiếu rọi qua cửa sổ phòng ăn nhà ngài thống đốc Eden, làm sang lên chiếc bàn sứ và chiếc đĩa bạc vẫn còn thức ăn của bữa ăn sáng thịnh soạn. Tia nắng làm óng ánh màu nâu vàng của một ít rượu còn lại trong chiếc bình pha lê.
Thống đốc Eden tựa mình vào chiếc ghế salon, vuốt ve cái bụng tròn trĩnh của mình, rồi uể oải cầm cái chuông trên bàn lên rung nhẹ. Tiếng chuông chưa dứt, cánh cửa đã bật mở và Tobias Knight, thư ký của thống đốc, bước vào phòng. Hắn đưa chân phải về phía trước, vụng về gập thân mình xuống và nói:
– Xin chúc ngài một buổi sang tốt lành, thưa ngài thống đốc. Tôi mong ngài đã ngủ ngon?
Thống đốc đưa tay chỉ một chiếc ghế khác đủ rộng để chứa thân hình phì nộn của người thư ký.
– Anh ngồi xuống đi, Tobias. Hãy ngồi xuống đi. – Ông ta nói với một nụ cười nhẹ trên môi. – Và bây giờ anh hãy nói cho tôi biết những người mới đến có hài lòng về sự hiếu khách của chúng ta không?
– Hơn cả hài lòng, thưa thống đốc.
Thống đốc Eden giật nảy mình, mở to đôi mắt:
– Anh hót cái gì vậy hả? Họ hạnh phúc cả ư… ngay cả với cái giá treo cổ? Higgins chẳng phải đã khiến cho chúng phải nhận ra và tự sửa mình với chiếc giá treo cổ ở trung tâm ngôi làng này sao?
– Higgins đã thi hành lệnh của ông, thưa thống đốc. Nhưng Râu Đen đã xem tất cả như là một trò đùa. Hắn không ngừng lặp đi lặp lại rằng hắn và người của hắn đã đến để tự đặt mình dưới sự bảo vệ của luật pháp. Phải thừa nhận rằng khi hành động như thế họ đã làm đúng như quyền hạn của mình. Chúng đến với chúng ta một cách ôn hòa và không hề kháng cự. Do đó, chúng ta không thể nào đem chúng đi treo cổ được!
Thống đốc Eden, mặt chuyển từ đỏ bừng sang tím tái, quát lên:
– Chúng ta không thể treo cổ chúng được sao? Vậy thì, chính tôi, tôi sẽ treo cổ chúng cao hơn cả… cao hơn cả….
Tobias rút bao thuốc trong túi áo gilet ra, chìa cho ngài thống đốc. Ông ta lắc đầu từ chối một cách bực bội. Tobias tự lấy cho mình một nhúm thuốc, đưa lên mũi, bỏ bao thuốc vào túi rồi chậm rãi nói:
– Ngài có biết không thưa thống đốc, tôi đã nói chuyện rất thú vị với Edward Teach.
Hắn chợt ngừng một chốc rồi nở nụ cười lém lỉnh:
– Hắn hình như có những kế hoạch có thể có lợi … cho ngài thống đốc, dĩ nhiên là cho ngài rồi và nếu như ngài thống đốc đồng ý…
Ngài thống đốc đã dịu xuống, đôi mắt ngài đã trở nên hẹp và sang lóng lánh như mắt một con mèo đang chực nhảy lên mình một con chuột.
– Những kế hoạch có thể có lợi ư? Hãy nói tiếp đi, Tobias, hãy nói tiếp xem nào.
– Tôi có thể tự mình nhắc ngài thống đốc rằng nếu ngài thống đốc rằng nếu ngài treo cổ Teach, ngài sẽ chỉ nhận được một trăm livre, thật là quá ít!
– Và nếu như tôi không treo cổ hắn?
Tobias Knight không đáp, chỉ cười. Thống đốc ấn mình sâu trong ghế bành, đôi chân mày nhíu lại, trề môi và lầu bầu:
– Trước những vấn đề thuộc loại này, không bao giờ vội vã… Dù sao, có lẽ nên trò chuyện một chút với hắn trước khi treo cổ… Không, không bao giờ vội vã. Ông nghe rõ không, Tobias? Phải luôn luôn thư thả, luôn luôn!
Ông thư ký đứng lên:
– Thưa thống đốc, ngài có chấp thuận tiếp Teach ở đây không?
– Dĩ nhiên, Tobias. Hãy tìm gã đàn ông đáng thương đáng đó. Hãy đưa hắn ra khỏi nơi tăm tối và mang hắn ra ánh sáng. Hãy tin tôi đi, việc này rất hữu hiệu, việc đưa từ đêm tối ra ánh sáng rực rỡ của mặt trời!
*
* *
Một giờ sau, Tobias Knight thận trọng gõ lên cửa ngài thống đốc. Rồi ông ta lắng nghe và khi không có tiếng đáp lại, ông mở cửa và bảo:
– Thưa ngài thống đốc, đây là thuyền trưởng Teach. Ngài có bằng lòng…
Ông ta ngắt lời bằng một giọng nói khô khan, lạnh lùng không nhận ra được.
– Teach? A! Đúng rồi, Teach. Hãy đưa đi. Tôi không có thời gian tiếp hắn lúc này.
– Vâng, thưa ngài thống đốc. – Tobias vừa đáp vừa rút lui.
Nhưng thuyền trưởng Teach không cần nể nang đẩy ông ta vào phòng và bước vào bên trong vừa cất tiếng ồn ào nói:
– Chào thống đốc! Ngài nói đúng. Không nên mất thời gian. Như tôi vẫn nói “càng sớm nhổ neo chừng nào tốt chừng đó!”
Ngài thống đốc đang cầm trên tay một chiếc ly, có vài giọt rượu rơi ra bên ngoài vì quá ngạc nhiên, suýt chút nữa ông làm đổ nó khi đặt chiếc ly lên mặt bàn đá hoa cương.