VN88 VN88

Truyện Ma Hồn Ma Hải Tặc Râu Đen

– Không thưa mẹ! Trái lại con cảm thấy rất khỏe.
– Vậy thì đừng đi lung tung nữa! Con đã làm bài xong chưa?
– Dạ xong…
– Lúc này con nên lấy một quyển sách mà đọc…
Trên bàn làm việc đã có sẳn một quyển sách. John đã bắt đầu đọc. Cậu ngồi xuống cố gắng đọc nhưng vô ích thôi. Cậu không thể không canh chừng những góc tối nhất của căn phòng. Cậu không thể quên được khi còn ở công viên, Râu Đen đã lần lượt biến mất, tái xuất hiện và còn cánh cửa ra vào, cậu đã chắc chắn nghe nó rít lên.
– Mẹ, con có thể xem truyền hình được không?
– Không! Bà Jones ngẩng đầu lên đáp. – Con đã xem quá nhiều rồi, vả lại nó làm phiền cha con
John lại cầm sách lên đọc, và cố hiểu những gì cậu đọc được. Dĩ nhiên cậu không có việc gì để làm! Cậu lấy một cây viết chì và gặm đầu viết. Chiếc đồng hồ điểm những tiếng gõ nhịp, từng giây như vọng ra từ đó.
– Ba ơi…
– Gì vậy?
Một đám khói bốc lên trên tờ báo.
– Ba có biết thế nào là một hồn ma hung dữ không?
– Một cái gì?
– Một hồn ma hung dữ.
Tờ báo được hạ xuống.
– Con hỏi một hồn ma hung dữ là gì phải không?
Bà Jones không ngừng đan xen vào.
– Anh biết rõ một hồn ma hung dữ là gì không? – Bà nói với chồng mình. – Em nghĩ rằng anh không thể quên nhửng gì Sam Olerteuffer đã kể cho chúng ta nghe về hồn ma hung dữ, một hồn ma ở nhà của bà ông ta, những hồn ma đó dặc biệt ngu xuẩn. Chúng chỉ làm những chuyện điên rồ. Hình như hồn ma ở trong nhà bà của Sam có tật phá chiếc giường.
– Nó chỉ tháo bốn cái khối tròn bằng đồng. – John nói rõ thêm.
Ông Jones gõ cái tẩu vào vách lò sưởi để trút tàn thuốc ra. Ông bảo vợ.
– Alice, anh mong rằng em không tin một chút gì của câu chuyện ngu xuẩn này.
– Em không biết phải tin những chuyện gì. – bà Jones đáp. – Sam đã tỏ ra rất xác định. nếu như ông ta nói sự thật. Em nghĩ rằng ông ta phải sợ lắm khi trong nhà có xảy ra một chuyện như thế.
– Toàn những chuyện ngu xuẩn! – Ông Jones lập lại. – Đừng, nghĩ đến chuyện đó nữa Alice!
– Nhưng, thưa cha. – John nhấn mạnh. – Dù sao cũng có thể thật nếu như…
Ông Jones không nén nỗi bực dọc, mở một trang báo khác.
– Đừng nói thêm những chuyện điên rồ, John. đọc sách của con đi, còn tốt hơn.
– Nhưng thưa ba, con đoan chắc với ba…chính con, con đã thấy…
Cậu bé chợt im lặng, đôi mắt cậu mở to nhìn chăm chăm trên lò sưởi, chiếc bình quý giá của mẹ nó, bị một sức mạnh vô hình đẩy đi, di chuyển từng phân một. và không bao lâu nó đi đến cạnh lò sưởi…
Vẫn chăm chú đọc báo, ông Jones hờ hững hỏi John:
– Con đã cho rằng con thấy… con đã trông thấy gì vậy John?
John kinh hãi im lặng một hồi lâu. Cậư bé nhìn cha mẹ, cả hai hình như hoàn toàn không ý thức tai họa sắp xảy ra.
– Nào, John con đã trông thấy gì? – Ông Jones nhấn mạnh.
– Ồ, chẳng có gì cả, thưa ba! – Đứa trẻ thì thầm vừa cố ý dừng lên và lén đi đến cạnh lò sưởi.
Chiếc bình lúc này đã tự động di chuyển ra đến mép lò sưởi, đúng vào lúc nó đưa mình lắc lư ra khoảng trống, John đã kịp tóm lấy nó như người ta tóm lấy một quả bóng chày, cậu ôm sát chiếc bình vào ngực. Tuy nhiên, chiếc bình hầu như muốn thoát ra khỏi tay cậu.
Bà Jones cảm thấy có điều gì đang xảy ra, bèn rời mắt khỏi chiếc áo đang đan và thét lên với một giọng nghẹn ngào:
– John, hảy đặt ngay chiếc bình vào chỗ của nó! Tối nay con bị làm sao thế? Con bị gì vậy?
Ngay lập tức chiếc lọ không động đậy nữa và lại trở lại một vật nghệ thuật yên lặng. Một vật bằng sành sứ như những vật khác.
– Hảy để nó lại như cũ! – Bà Jones lập lại. – Để nó lại ngay lập tức, nếu không trong một giây nó sẽ vỡ ra! Thật là mẹ không biết buổi tối nay con bị cái gì vậy!
John hết sức cẩn thận đặt chiếc bình trên lò sưởi và vẫn giữ hai tay trên đó, phòng khi chiếc bình lại bắt đầu rung rinh có thể chụp lại.
– Nó… ở sát mí lò sưởi. – Cậu lắp bắp. – Con nghĩ rằng…
John lùi lại vài bước nhưng vẫn đưa mắt nhìn chiếc bình.
Bà Jones mím môi, lắc đầu, tiếp tục cúi xuống đan.
– Theo mẹ thì nó vẫn ở chỗ của nó. – Bà nói. – John, mẹ vẫn biết những lo lắng và sự cẩn thận của con. Nhưng tại sao con lại nhảy lên như vậy? Con thật giống một thằng khùng.
John đến buông mình trên ghế trước bàn viết. cậu giận giữ đá hai ba cái vào tấm thảm rồi quay sang mẹ nói với vẻ van lơn.
– Mẹ ơi giá như con có thể giải thích cho mẹ việc này…
Cậu bé chợt nín lặng, sợ hãi nhìn quanh:
– Mẹ ơi, mẹ có biết… những hồn ma…
John dừng lại giật nảy mình, bám hai bàn tay vào chiếc ghế, rên rỉ:
– Ồ không… không được như vậy!…
Cánh tay áo bà Jones đang đan tự nó sút chỉ từ cổ tay, nghĩa là nơi nó nằm trên mặt đất! Sợi len đưa ra…đưa ra…đi vòng quanh bàn viết, đi qua phòng khách rồi biến mất trong hành lang tối tăm, và công việc phá hoại ma quái vẫn tiếp tục, tiếp tục không dừng, một phần tư chỉ đã tuôn ra! Chính lúc đó từ hành lang vang ra một tiếng cười gằn.
Bà Jones hỏi chồng:
– Anh có nghe gì không?
– Ồ… không!
– Em thề rằng có người nào đó đang cười gằn. Còn John, con có nghe gì không?
Vẫn giả vờ đọc say sưa quyển sách của mình, John cố đặt một chân lên sợi len. Công việc này khiến cậu chú tâm đến không nghe được tiếng cười.
– Mẹ nói gì hả mẹ? – Cậu hỏi nhỏ.
– Mẹ hỏi con có nghe một tiếng động giống như một tiếng cười gằn bị nén lại không?
– Không, thưa mẹ.
Bà Jones nói:
– Thật kỳ lạ…
Và bà chăm chú đan len.
Đúng vào lúc đó, cuối cùng John cũng tìm ra được sợi len. Cậu đạp nghiến sợi len dưới chiếc giày bên phải và cảm thấy có người tỏ ra giận dữ và kéo nó với những động tác liên tục. Cậu không dám nhúc nhích nửa nhưng cũng cương quyết không bỏ cuộc. khi nói chuyện lại, John nói với một giọng rền rĩ, một giọng cao mà chính cậu củng ngạc nhiên.
– Ba ơi!

VN88

Viết một bình luận