VN88 VN88

Truyện Ma Hồn Ma Hải Tặc Râu Đen

John xẵng giọng hỏi lại:
– Cậu có thể đặt cho tớ câu hỏi đó sao? Cậu thừa biết tớ muốn hỏi ai rồi mà!
– Phải, phải tớ hiểu. chắc chắn ông ta đã đi rồi,… Ít ra, tớ cũng mong là vậy!
Hai đứa trẻ lại im lặng ngồi đó. Bỗng John kéo tay Henry:
– Cậu có thấy không? Đằng kia kìa. Cái nắp cống ấy! Nó vừa động đậy! Phải, cái cống gần lề đường. Cậu có chú ý đến nó không?
Henry quay về phía bạn cậu đã chỉ:
– Không, tớ không thấy… Nhưng thật vậy John, nó động đậy, nó động đậy!
Cả hai bật dậy. John vẫn siết chặt cánh tay của Henry. Cái nắp tròn, phát ra những tiếng vang liên tục không ngừng. Rồi nó rời ra, bốc lên độ một mét rồi rơi xuống mặt đất cách đó một đoạn. Ở đó nó bắt đầu nghiêng ngả tạo ra những tiếng lắc cắc như một đồng tiền khổng lồ.
Người bán bắp cho rằng mình bị đe dọa nên bỏ quầy hàng chạy trốn. John và Henry khựng lại tại chỗ, mặc dù chúng củng muốn bỏ chạy. Hai cậu bé trông thấy một cánh tay lông lá khổng lồ trồi lên từ miệng cống. Bàn tay này siết chặt một cái chai và cẩn thận đặt lên lề đường. Một bàn tay xuất hiện cùng với một gương mặt đầy râu ria… nhưng hai đứa trẻ đã nhanh chân chạy thoát.
– Tôi nghỉ rằng trong cống đã xảy ra một vụ nổ do thoát hơi gas. – Người bán bắp giải thích cho những kẻ hiếu kỳ đang vây quanh.
Hiển nhiên, không ai nhìn thấy kẻ đã gây ra hiện tượng này. Không ai nghe được ông ta lầu bầu cái gì khi chui ra từ ống cống. Râu Đen lấy lại cái chai của mình cúi xuống miệng cống bỏ ngỏ và lầu bầu.
– Thật là lạ, người ta đục lỗ khắp nơi trong thành phố… có lẽ để trốn tránh khi bị bắt gặp đang uống rượu rhum. Ta rất muốn biết những kẻ đã cấm họ giải khát một cách im lặng.
Khi trông thấy đám người hiếu kỳ, ông ta cười chào thân thiện bằng cách ngả mũ quét chiếc lông đà điểu lên mặt đất. “Chào kiểu này khiến cho tên thống đốc vô lại Eden xanh như một nắm rong biển”. – Râu Đen nghỉ thầm.
Ông ta lại tiếp tục đi trên đường Grand Rue, vừa tiếp tục chào bên phải rồi bên trái đường. Đồng thời một tay vẫn cầm chai rượu, một tay cầm dao găm đánh nhịp, ông ta ồm ồm hát:
Ngọn gió êm dịu, ngọn gió yên lành.
Cứ thổi đi, cứ thổi đi nhé!
Con tàu Reine Anne tuyệt vời của ta.
Ngọn gió êm dịu, ngọn gió yên lành.
Vừa hát ông ta đi qua cách hai đứa trẻ vài bứơc. Chúng đang nấp giữa hai chiếc xe. Khi ông ta đã ở khá xa, John nói khẽ với Henry:
– Tớ vẩn chưa hiểu tại sao, chỉ có hai chúng ta nghe và trông thấy được ông ta.
– Tớ củng không hiểu nốt. – Henry đáp trong khi vẫn đưa mắt theo dõi bóng dáng to lớn của Hải Tặc Râu Đen. – Điều chắc chắn là tớ đã bảo với cậu, lẽ ra cậu phải trả mảnh da thiệt chết tiệt đó về chỗ cũ. Thay vì làm như vậy cậu đã lặp đi lặp lại rằng những hồn ma không bao giờ có thật, rằng đó chỉ là trò bịp.Vậy thì cậu hãy nhìn ông ta đang đi kìa. Ông ta có vẻ không tồi đấy chứ!
John đã biết rằng thật sự tất cả công việc này là do lỗi của cậu và cậu cảm thấy trách nhiệm đè lên vai cậu nặng như chì. Cậu nhớ lại mảnh da thuộc, John đã không quên một câu nào hoàn chỉnh: “Rằng những lời thần chú của ta khiến cho sự nguyền rủa sẽ rơi trên…” và trong khi cậu đưa mắt theo dõi cái bóng đồ sộ đã đi xa của Râu Đen có cảm giác gánh nặng ngày mỗi đè xuống trên đôi vai của cậu nhiều hơn.
Đêm tối và cành lá của những than cây to phủ xuống đã khiến con đường Ormes trở thành một đường hầm vắng vẻ và im lìm, tuy hai bên có nhà và cửa sổ được chiếu sang. Trong những căn nhà này người ta đi lại, xem truyền hình hoặc đọc báo. Những con côn trùng, dơi và bươm bướm bay và chao vào ánh đèn đường. Giữa một bồn cỏ, một vòi tưới xoay tít và phun ra nhiều đám mưa bụi.
John bổng dừng lại trước cổng nhà mình, nói với Henry:
– Hẹn gặp lại cậu vào sang ngày mai, Henry!
– Ờ… phải, hẹn sang mai gặp lại John. – Henry nói.
Cậu bé quan sát con đường từ phải sang trái, rồi nói thêm:
– Tớ mong rằng “người mà cậu biết” sẽ không xuất hiện nữa!
– Tớ cũng mong là như vậy!
John leo lên những bậc thềm nhà mình. tới đó cậu chợt dừng lại, gọi Henry đã sải những bước dài đến căn nhà bên cạnh, John muốn hỏi bạn cho mình tá túc qua đêm.
– Chuyện gì vậy? – Henry hỏi.
Nhưng John đã thay đổi ý kiến.
– Ồ, không có gì. Không quan trọng đâu…
Cậu bé lại tiếp tục bước lên thềm nhà và cửa của hai căn nhà hầu như được mở ra và đóng lại cùng một lúc.
Trong bóng tối, cách đó khoảng ba mươi mét, Râu Đen tựa lưng vào thân một cây du, chân bắt chéo lại, mỉm cười, xỉa răng với những móng tay út.
John bước vào phòng khách. Ông Jones đã tháo dày nằm trên chiếc tràng kỷ cạnh lò sưởi. từ sau tờ báo khói của ống đếu bốc cao lên chiếc đèn chụp đang soi sáng ông. Bà Jones đang đan và một tay áo đã đan xong thòng từ đầu gối xuống sàn nhà. Phía trên lò sưởi là chiếc bình sứ mà bà rất hảnh diện vì đã có nó. Bà đưa mắt nhìn lên:
– Ồ! John, con làm mẹ sợ quá! Mẹ không nghe tiếng con đi vào nhà
Ông Jones hạ tờ báo xuống, lấy ống điếu ra và nói:
– John, con không thấy là con đã đi chơi về quá muộn sao?
– Nhưng, thưa cha, còn sớm mà!
Ông Jones liếc nhìn chiếc đồng hồ cũ kĩ treo ở góc phòng.
– Còn cha thì cho là đã quá muộn rồi! Con quên rằng sáng mai còn phải đi học sao?
Ông tiếp tục đọc báo, vợ ông hỏi:
– John, cả buổi chiều con đi đâu?
Cậu bé sợ hãi nhìn về phía hành lang. Dường như là cậu nghe tiếng cửa ra vào nhà mở ra và cậu phải mất vài giay để bình thản lại.
– Mẹ đã hỏi con chuyện gì vậy?
Bà Jones đặt chiếc áo len đan dở xuống, chăm chăm nhìn vào mặt đứa con trai mình.
– Mẹ đã hỏi con đi đâu suốt cả buổi chiều?
– Con đi chơi với Henry. Cả hai chúng con đi đến công viên Maynard. Rồi còn đi nhiều nơi khác nữa…
Cả gian phòng khách chỉ được soi sáng bằng hai ngọn đèn có chụp nên John có cảm giác rằng gian phòng này quá tối. John vừa nhìn vào các góc tối vừa bước đến, ấn vào một cái nút điện. Chùm đèn thủy tinh thòng xuống giữa phòng bật sáng lên và gian phòng khách được chiếu sáng.
– John, tắt đèn chùm đi! – Mẹ John ra lệnh. – Chúng ta không cần đến nó. Nếu như con biết rằng tháng tiền điện của nhà mình phải trả là bao nhiêu…
Bà lại chăm chú nhìn đứa con trai mình:
– Con xanh xao quá! Con có bệnh không?
John vội tắt đèn chùm.

VN88

Viết một bình luận