John mỉm cười nhìn bạn:
– Sao, cậu thấy thế nào ? Tớ đã làm những gì phải làm có đúng không nào?
Herry nắm lấy tay bạn giúp John đứng lên.
– Tớ nghĩ rằng cậu quá… xuất sắc. Bây giờ thì đi nào. Tớ đã ở cạnh cậu như cậu đã yêu cầu tớ và tớ đã nghe cậu cho đến cùng. Chúng ta hãy đi về. Tớ không còn chịu được nữa!
John nhặt mảnh da thuộc lên và cuốn lại.
– Cậu thấy không, Henry, tớ đã không lầm. Không có chút ma thuật nào trong tất cả những thứ này.
Bỗng ngay trên ống thông gió, một tia chớp lóe lên và đồng thời một tiếng nổ to vang dội khiến hai đứa trẻ sợ hãi vấp ngã, quỳ gối cạnh nhau trên sàn nhà.
– Cậu có nghe không? – John nói. – Tiếng nổ gần quá!
Cậu bé chưa nói dứt thì Butch, con chó của Henry xuất hiện ở chân cầu thang, lưỡi nó kéo dài và vẫy đuôi mừng. Butch đã theo sát ông chủ nhờ vào dấu chân. Khi Butch nhìn thấy con mèo Diablo của mụ phù thủy ẩn trong một góc tối, nó lao về phía đó và sủa lên khinh bỉ. Con mèo len lỏi giữa hai đứa bé. Butch trượt chân chân mặt đất ẩm ướt, mất thăng bằng. Cuối cùng nó va vào chân Henry. Diablo lợi dụng lúc đó để nhảy về phía cầu thang và biến mất. Butch quay lại và vẫn trượt lướt, nó lao vào và tiếp tục đuổi theo con mèo vừa sủa inh ỏi.
– Trời đất ơi! – John la lên.
Và Henry theo sát chân nó lao vào cầu thang. Cả hai cùng đến trước cửa chính của quán rượu. Chúng chạy đến cửa ra bên ngoài. Qua màn mưa nhè nhẹ bay. Những tiếng kêu của con mèo và tiếng sủa vang lên càng lúc càng xa.
Chương 6
John nhìn bầu trời quang đãng dần.
– Hầu như hết mưa rồi. – Cậu thông báo.
– Tốt thôi. – Henry nói. – Tớ đã chán ngấy cái quán rượu này rồi. Nó khiến tớ sởn gai ốc.
– Như vậy là cậu đã đồng ý?
– Lại đi đến đấy à? Đừng bao giờ nhắc điều ấy với tớ!
– Tớ không nói chuyện ấy mà nói chuyện buổi biểu diễn thông linh gọi hồn kìa.
Henry đùa bằng cách đưa chân đẩy một đống đá thô và thạch cao.
– Cậu có chắc rằng sẽ chỉ là một trò đùa không?
– Hoàn toàn chắc chắn. – John đáp lại khi đến ngồi gần một bệ cửa sổ. – Một trò đùa, phải, không có gì khác. Cậu không muốn thử vai ông đồng, bà cốt phải không?
Henry ném cho bạn một cái nhìn sắc lạnh vừa nghĩ : “Phải cẩn thận khi John đặt những câu hỏi thuộc loại đó!” Rồi cậu lớn tiếng hỏi:
– Bà cốt ông đồng ư? Là gì vậy?
– Đó là người… người nói đó mà! Và cũng là người kêu gọi sự xuất hiện của những hồn ma…
Đến lượt John ném cho Henry một cái nhìn trước khi nói thêm:
– Như vừa rồi tớ đã làm trong xà lim. Nhưng điều này chỉ thành công trong bóng tối. Sao, cậu có muốn làm ông đồng bà cốt không?
Henry nổ ngay :
– Trong bóng tối! Rõ ràng hôm nay cậu đã chế giễu tớ nhiều rồi. Tớ không muốn một vai nào cả!
– Thật vậy sao? – John nhếch mép cười.
– Không, không vai nào cả! Bà cốt hay ông đồng chính cậu phải làm!
Ngừng một lát, Henry nói tiếp:
– Tớ sẽ bán vé.
– Trong những buổi biểu diễn thông linh, không có vé.
John rời bệ cửa, đi đến giữa phòng, nhặt một cây đinh, quan sát nó và quẳng nó ra ngoài.
– Tớ biết rõ những gì cậu có thể làm! – Cậu kêu lên. – Hồn ma!
Henry nhìn vào mắt nó:
– Hồn ma… hồn ma nào?
– Là hồn ma của bất kỳ ai. Chúng ta sẽ biểu diễn trong hầm rượu nhà tớ. Tớ sẽ thu xếp cho có bóng tối hoàn toàn, cậu hiểu không? Tớ sẽ nhắm mắt lại, rồi tớ sẽ đọc những gì đã ghi trên mảnh da thuộc. Lúc đó, cậu sẽ xuất hiện dưới một lớp khăn trải giường và cậu sẽ nói với giọng đầy âm hồn: “Đầu của ta đâu? Ai lấy mất nó rồi.” Hoặc là một câu gì đó thuộc loại này. Bạn bè sẽ đi đến cùng!
Henry tỏ vẻ van lơn:
– Thật sao, John, tớ không thể bán vé được sao?
Nhưng John cúi đầu suy nghĩ, cậu ngẩng đầu lên mỉm cười.
– Tớ tìm ra rồi! Tại sao hồn ma của chúng mình không phải hồn ma của hải tặc Râu Đen? Cậu có thể gắn vào một bộ râu và…
Henry kinh hãi:
– John, cuối cùng tớ phải tin là cậu trật đường rầy rồi… – Cậu bé hạ thấp giọng. – Cậu quên rằng Râu Đen đã từng ở tại chỗ này ư?
– Vậy thì sao?
John tỏ vẻ khinh bỉ quay về hướng Henry và bắt đầu nói một cách kiểu cách:
– Chúng tôi rất hoan hỉ, thưa ông Râu Đen, khi đến viếng lâu đài của ông. Và chúng tôi mong rằng ông hài lòng khi biết rằng nó sẽ được thay thế bằng một trạm xăng tuyệt đẹp.
Rồi sau khi ném cho Henry một cái nhìn kiêu hãnh nó cương quyết bước về hướng cửa và nói:
– Mưa hầu như dứt hạt rồi.
Henry giận dữ đá vào trong một đống đá thô. Vì cậu bị đau chân khi đá nên vừa khập khễnh vừa chạy theo John và hét lên:
– Cậu không nhận thấy rằng chúng ta có thể gặp rắc rối sao? Về con ma, dù sao cũng phải tỏ ra thận trọng! Tại sao chúng ta không tìm cách sống xa nơi này?
Vừa nói Henry vừa bước ra ngoài quán rượu, cậu nói thêm với một giọng hăng say:
– Thật sao, chúng ta phải sử dụng đến Râu Đen? Có cần thiết không? Không thể thiếu được à?