VN88 VN88

Truyện Ma Hòn Đảo Bí Hiểm

Rồi toàn khoảng không gian bao trùm chiếc máy bay chỉ còn lại là một màu đỏ chòng chành, nhảy nhót. Những tàn lửa li ti tràn cả vào không gian bên trong máy bay. Và năm con người có cảm giác họ đang chìm vào máu.
Hai người đàn bà vẫn la hét mãi không ngơi cho đến lúc mọi việc qua đi.
Không còn ánh sáng, không còn đầu lâu, không còn gì cả.
Chiếc máy bay trực thăng hạ độ cao. Họ đang trôi lơ lửng trên một cao nguyên. Cao nguyên này cũng bằng phẳng và có hình cữ nhật. Adam Preston nhìn rất rõ khoảng đất bên dưới trong quầng đèn pha của máy bay.
Chỉ còn vài mét nữa thôi, rồi càng máy bay sẽ chạm đất. Chiếc trực thăng rơi thẳng xuống, dừng lại, chuẩn bị ha cánh. Tay phi công đưa chiếc máy bay nặng nề vào bãi đỗ phủ bê tông.
Gã tắt máy. Những chiếc cánh quạt từ từ chậm lại. Thêm một vài tiếng động nữa, thế rồi cả những âm thanh này cũng ngưng bặt.
Phi công đứng dậy, xoay về hướng đám khách đi máy bay. Một nụ cười đểu giả bao quanh khóe miệng gã.
– Xuống thôi, quý vị. Tới nơi rồi!
Gã phi công đẩy cửa ra.
– Nhanh lên! – Gã gọi. –Ông Proctor không thích chờ đâu đấy.
Đám khách bay lảo đảo rời trực thăng, Adam Preston là người cuối cùng bước xuống. Tay phi công đứng bên cạnh cửa nhăn răng ra cười nhìn anh.
Adam Preston đứng lại.
– Những gì anh đang làm ở đây thệt giống cái trò bắt cóc. – Anh nói.
Gã phi công nhún vai.
– Thế thì anh muốn gì? Anh tự nguyện đến đấy chứ. Giờ thì nhanh chân lên. Nếu không sẽ gặp phiền toái đấy!
– Phiền toái chỉ xảy ra với anh thôi.

Gã phi công cười lớn hơn khiến bốn người kia phải quay lại nhìn họ.
– Nếu ông biết chuyện gì đang xảy ra, thưa quý ngài. – Gã nói.
Adam Preston tự nhủ thầm sẽ quay trở lại hỏi chuyện gã này lần nữa.
Cái đầu lâu đã biến mất hoàn toàn. Đó chỉ là ảo ảnh, một bức tranh tưởng tượng thôi sao? Adam Preston không tin như vậy. Anh đã nhìn thấy cái đầu lâu bốc màu lửa đỏ quá rõ ràng. Anh bước nhanh lên, kéo ống tay áo Nathan Grey.
Người đàn ông miễn cưỡng quay lại.
– Gì thế?
Adam Preston đi bên cạnh anh ta.
– Ông cũng nhìn thấy cái đầu lâu đó phải không?
– Vâng.
– Thế sao? Oâng nghĩ thế nào?
– Không biết.
– Ta đi tiếp thôi. – Linda Grey nói.
– Khốn nạn! – Adam Preston gầm gừ.
Hình như anh là người duy nhất bực dọc về chuyện đó. Chẳng lẽ những người khác không có mắt trên đầu? Hay họ thấy đó là chuyện bình thường? Không thể tưởng tượng được! Suy cho cùng thì cái trò bay vào một chiếc đầu lâu khổng lồ đâu phải là chuyện hàng ngày. Tại sao một thứ như thế lại hiện ra giữa trời?
Không, câu chuyện này có cái gì đó kỳ quái, điên khùng, Adam Preston tin chắc như vậy.
Nhưng mọi vật bây giờ trông lại bình thường. Nhìn quanh, Adam Preston biết mình đang đứng trên một hòn đảo. Chính xác hơn là đang đứng trên mái bằng của một lô cốt khổng lồ xây bằng bê tông. Anh đoán chiếc lô cốt này cao chừng bảy mét. Bên dưới kia là đất đảo. Nó mấp mô, đầy đá. Cách đó một quãng hơi xa, Adam Preston nhìn thấy mặt biển đang rập rờn đập sóng vào những vách đá và sủi bọt lên.

Thì ra họ đang đứng trên một hòn đảo mà đã được ai đó mua làm của riêng. Có lẽ đây là nơi sinh sống của mộ tay triệu phú nào đó, kẻ đang cần tìm những nhân công rẻ mạt. Rất có thể. Nhưng nếu thế thì cái đầu lâu khốn kiếp kia dính dáng gì đến chuyện này?
– Đứng lại! – Tên phi công cắt ngang dòng suy nghĩ của mỗi người.
Năm người dừng bước. Gã phi công đi ngang qua đám người, lên phía trước. Gót giày đóng đinh của gã đập như trong một cuộc duyệt binh tạo âm thanh muốn ghê óc.
Khi đã cách nhóm khách khoảng chừng bốn mét, tên phi công dừng lại, cúi người xuống và mở một cái cánh cửa chìm bằng thép được xây lẫn vào mái bằng. Nó được quét màu ngụy trang khiến người lạ không ai nhận ra.
Tên phi công chỉ tay.
– Xuống! – Gã ra lệnh. – Xuống cho nhanh!
Đầu tiên, đôi vợ chồng Kelland chui xuống dưới. Rồ vợ chồng Grey bước theo.
Thêm một lần nữa, Adam Preston là người xuống cuối cùng. Gót giày của anh đạp lên những bậc thanh bằng nhôm. Anh trèo xuống một bầu không gian tối đen như quạ.
Tên phi công đứng trên mái bằng nhìn xuống dưới. Dáng người hắn bây giờ chỉ còn là một đường viền lờ mờ. Thế rồi cánh cửa đóng lại.
Một màn đêm trĩu nặng.
Giọng nói đầy hoảng hốt của Mary Kelland vang lên.

VN88

Viết một bình luận