Chàng thanh tra muốn liều lĩnh lao vào cuộc thử nghiệm. Anh đưa súng về phía tên thuyền trưởng và bóp cò. Tiếng súng xé tan màn tĩnh lặng của sớm mai. John đã ngắm rất tốt, những viên đạn trúng đích. Chúng làm tên thuyền trưởng ma quái quay một vài vòng, thế nhưng những viên đạn trúng đích đều được Barell đón tiếp bằng tràng cười chế giễu.
– Không được đâu John Singlair! – Gã thét lên. – Trò này không được. – Gã lại cười điên dại.
Chàng thanh tra hạ súng xuống. Lần này thì cả mặt ngọc thần hình rắn trên ngực anh cũng không tỏ ra hiệu ứng. Chắc là khoảng cách quá lớn. Khối ngọc trên ngực anh có thay đổi đo, nhưng chỉ là âm ấm thôi.
Barell rút gươm ra.
– Chuẩn bị tinh thần, John Singlair! Không kẻ nào bắt ta chịu thất bại mà lại không bị trừng phạt. Ta sẽ hoàn thiện những gì đã bị ngăn trở giữa chừng trên con tàu. Tao sẽ chặt đầu mi và đem trao cho Satan.
– Thằng này có lẽ làm đạo diễn Opera được đấy. – John nghiến răng lẩm bẩm. – Vở kịch Salome cắt đầu dâng bạo chúa của hắn chắc chắn sẽ thành công.
Bỗng chàng thanh tra nhăn mặt. Vết thương ở trên vai đau nhói áp đảo tinh thần anh.
– Tại sao mày không lại đây? – John thét về hướng con quỷ. – Có giỏi thì vào trận tay đôi!
Barell lại cười sằng sặc.
– Không, tao mới là người quyết định thời điểm. Tao sẽ tìm mày dù mày ở bất cứ nơi nào. Cứ chờ đấy. Tới một lúc nào đó, khi mày đã quên tao đi thì tao sẽ xuất hiện và giết chết mày.
– Tại sao hắn lại làm ra vẻ hồi hộp thế? – Ông già tóc bạc ngạc nhiên lẩm bẩm.
– Hắn biết là tôi đang đeo mắt ngọc hình con rắn trên người. – John đáp lời. – Nếu hắn trực diện tới gần tôi, mặt ngọc sẽ thành mối nguy hiểm chết chóc đối với hắn. Rất có thể hắn sẽ biến mất nagy bây giờ hoặc là…
Căng từng thớ thịt trên người, John nhìn trân trối về phía tên thuyền trưởng.
– Quá muộn rồi. – Chàng thanh tra nói và cười thỏa mãn. – Kia, mặt trời đã mọc! Những tia nắng đầu tiên đã bò qua đường chân trời. Mặt trời có nghĩa là ánh sáng, mà ánh sáng là vũ khí hủy diệt những sản phẩm của bóng đêm.
Nín thở, hai người đàn ông quan sát những tia nắng sớm bò trên nóc lô cốt. Xa xa về phía Đông, bầu trời đang nổ bùng ánh sáng trong câm nín. Chỉ trong một tích tắc, mặt biển biến thành một tấm thảm phản chiếu chói gắt như một tấm thảm trùm lên cả hòn đảo và cả cái thân hình kỳ quái đứng trên nóc lô cốt.
– Aaaaa… – Thuyền trưởng Barell tru lên, âm thanh rùng rợn đến xương tủy. Một hỗn hợp cũa căm hận, kinh hãi và tuyệt vọng. Gã đã chờ đợi và dùng giằng quá lâu. Anh ban mai bùng tỏa qua tấm gương biển khổng lồ đã lao vọt đến thất bất ngờ. Những tia nắng ném sức mạnh khởi thuỷ của ánh sáng vào sản phẩm của bón đêm, bao trùm lấy nó, không cho nó một cơ hội duy nhất để thoát thân.
Thuyền trưởng Barell lảo đảo bước đến bên rìa mái lô cốt. Gã muốn nhảy xuống chỗ bóng râm an toàn giữa những vách đá. Nhưng không kịp nữa rồi.
Kiệt sức, gã gục xuống bên rìa mái lô cốt. Cả tên quân vương của địa ngục cũng không biết làm gì hơn để chống chọi lại sức mạnh của ánh sáng. Thân hình Barell đập sấp xuống, gã còn cong lên một lần nữa, nhưng rồi sụp hẳn. Mặt trời đã phá hủy toàn bộ sức lục của gã.
Hai người đàn ông trần thế bây giờ cũng thấy chói mắt.
– Anh nghĩ thế nào, liệu gã có qua được không? – Ông già tóc bạc hỏi.
– Không đâu. – John quả quyết lắc đầu.
Thêm một lần nữa, tiếng thét khủng khiếp vang lên. Nó khiến hai người đàn ông nổi da gà toàn thân. Thế rồi tĩnh lặng, tĩnh lặng đến chết chóc.
Chẳng còn lại một dấu vết nào của bóng ma Barell. Thậm chí cả cây gươm của hắn cũng biến mất. John Singlair gật đầu.
– Thế là xong đấy. – Anh rên lên. Rồi nở một nụ cười nhẹ nhõm bừng sáng trên gương mặt.
Người đàn ông tóc bạc nhình John từ dưới lên.
– Thật ra ông là ai?
– Tôi? Tôi là… tôi là…, – John đột ngột đón nhận cơn choáng váng ập tới. Khẩu súng máy trượt ra khỏi bàn tay anh, rơi xuống đất. Chàng thanh tra gục xuống. Người đàn ông tóc bạc chỉ còn kịp đỡ cho cú đập của anh dịu đi, thế rồi John Singlair hoàn toàn bất động trên nền đất đầy sỏi đá. Những tiếng đồng hồ đã qua quả thật vượt quá sức chịu đựng của anh.
John Singlair ngất trên một tiếng đồng hồ. Khi tỉnh dậy, anh thấy người ta đã rửa ráy và băng bó vết thương cho mình. Những tù nhân được giải phóng đanh xúm xít quanh chiếc ghế dài nơi anh đang nằm.
Mùi cà phê tràn vào mũi John.
Chàng thợ săn ma từ từ mở mắt.
– Chào ông thanh tra. – Ông già tóc bạc nói.
– Tại sao ông biết..?