VN88 VN88

Truyện Ma Hòn Đảo Bí Hiểm

Bộ xương người nhợt nhạt mắc cạn giữa hai triền đá. Một lời đe dọa cho thế giới đến sau. John Singlair nhìn thấy nó khi anh bước ra khỏi nước.
Anh rất mệt. Những sự kiện hôm qua và đoạn bơi vừa rồi ngốn đi quá nhiều sức lực của anh. Anh bò bằng cả tứ chi lên bãi cát. Giờ thì anh cũng nhìn thấy con thuyền máy mà Jerry Flint đã dùng để tới đảo này. Nó được buộc rất chắc vào ghềnh đá. Những đợt sóng theo nhau đập vào mạn thuyền.
Bầu trời phía Động đã sáng lên. Chẳng bao lâu nữa mặt trời sẽ thức dậy và những tia nắng gay gắt của nó sẽ biến mặt biển thành một mặt gương.
John biết hình ảnh đó, lần nào nhìn ngắm anh cũng thấy mình bị hút hồn. Nhưng hôm nay, anh không còn sức lực để ý đến vẻ đẹp thiên nhiên trên biển.
John e sợ rằng gã người Ả Rập kia lại tóm lấy những tù nhân làm con tin. Nếu quả thật như thế thì tình huống sẽ trở nên trầm trọng. Chàng thanh tra không hề biết rằng, Ali lúc đó đang rình mò anh. Rình mò ở một vị trí rất tiện lợi.
Con đường dẫn từ bãi cát về hướng lô cốt tương đối hẹp. Mặt quay ra biển của nó tương đối bằng phẳng, nhưng phía bên kia là những vách đá lởm chởm cao ngang đầu người, chỉ sau độ dày một vài mét nó mới dần nghiêng thoai thoải xuống.
Gã đàn ông Ả Rập đang núp giữa những vách đá đó. Với khẩu súng máy sẵn sàng nhả đạn. Gã nhìn thấy John cập bến. Lạnh lùng, gã chờ đợi. Khẩu súng của gã được nạp đầy đạn.
John lúc này đã nghỉ ngơi được đôi chút. Quần áo dánh vào người anh như làn da thứ hai. Gió rất mạnh, và chàng thợ săn ma thấy lạnh. Anh muốn đến chỗ nhóm tù nhân nhanh như có thể, và vì vậy mà anh vội vàng bước trên con đường hẹp dẫn về lô cốt.
Chính là nơi Ali đang chờ đợi.
Cây thánh giá thần cùng mặt đá thần vẫn nằm trên làn ngực trần của anh. Mặt đá nổi lên hình một con rắn đang xoay lại cắn vào chính đuôi mình. Cả mặt đá lẫn cây thánh giá lúc này đều yên lặng trong mát dịu, không hề nóng lên, không lóe sáng, không một phản ứng dù nhẹ. Như vậy là không có con ma nào đang rình mò xung quanh.
Thay vào đó là Ali. Thằng người Ali hoàn toàn không phải ma. Gã không nhìn thấy John, nhưng nghe thấy tiếng chân anh. Và gã định hướng qua những âm thanh đó. Chàng thợ săn ma lại gần. Tiếng bước chân đã vang lên to hơn. Rồi Ali nghe thấy tiếng thở của người đan ông tóc vàng.
Gã nhảy ra khỏi chỗ nấp như một con hổ. Gã giơ khẩu súng máy lên cao và bấm cò ngay lập tức. Chẳng mấy khi trong đời, John Singlair phản ứng nhanh như lúc này. Anh nhìn thấy gã người Ả Rập nhảy ra khỏi chỗ nấp và thấy ánh kim loại trên vũ khí.
John ném người sang bên. Động tác của anh xảy ra nhanh như chớp, đến độ Ali cùng nòng súng máy rọi theo không kịp. Thân hình chàng thanh tra đập vào nền đất lởm chởm đá của hòn đảo. Anh xoay người ngay lập tức. Tiếng khạc lửa của khẩu súng máy đập vào tai anh. Những viên đạn tru lên trong không khí, hướng về phía những tảng đá, xé rách những mảng đá to bằng bàn tay, hoặc trở thành những mảnh đạn xuyên ngang, vi vu bài ca chết chóc trong gió sớm. John cảm nhận một đòn rất mạnh đập vào vai trái, theo bản năng anh lăn thân mình đi tiếp và nhe thấy tiếng cười địa ngục của tên Ả Rập bay vào vách đá, bung lên thành thứ âm thanh không thể diễn tả. Qua luồng bụi bốc lên cao, anh chỉ nhìn thấy dáng Ali hiện lên lờ mờ. Tên người Ả Rập đang xoay súng về hướng anh. John đã tóm được hòn đá đầu tiên. Nó to bằng nắm đấm, những ngón tay của anh cầm chắc lấy nó.
John vừa nằm vừa ném cục đá bằng tất cả sức mạnh của mình. Viên đá đi trúng đích, nện trúng vào tên người Ả Rập giữa vòng quay của gã. Trúng vào dưới cằm. Ali lảo đảo lùi về. Đầu gã bị giật ra hướng cổ. Thế nhưng theo bản năng, gã vẫn cầm rất chắc khẩu súng máy, rồi bất giác bóp cò. Khẩu Mpi nhả ra những cục đạn chì chết người. Cả chùm đạn đó găm vào những vách đá, và không ít mảnh đạn văng bật trở về. Có hai mảnh rtrúng vào người Ali. Một mảnh trực tiếp găm vào phần cổ, mảnh khác sượt ngang bên thái dương.
Tên Ả Rập chết ngay trong tư thế đứng. Gã buông rơi khẩu súng máy, cứ như thể nó đã trở thành một khúc sắt nóng rực. Gã lết được hai bước về phía John Singlair, cho tới khi hai đầu gối gập xuống. Hai cánh tay dang rộng ra, Ali buông người xuống nền đất. Đầu ngón tay của gã chạm tới gần giày John. Chàng thợ săn ma lấy hơi thật sâu. Anh vừa thoát nạn trong gang tấc.
John cảm nhận thấy dòng hơi ấm chảy dọc vai mình…Một viên đạn đã đi sượt qua đó, rứt ra một mẩu thịt to bằng ngón tay cái. Vết thương bây giờ cháy lên như lửa. Nước mặn từ quần áo của John đã lọt vào đau rát vô cùng. Chàng thợ săn ma nghiến răng lại. Bất chấp những luồng gió lạnh, mồ hôi vẫn túa ra trên trán anh. John rút ra một chiếc khăn tay ướt đẫm từ túi quần, vo viên nó lại và áp lên vết thương.
Đằng nào thì cũng bị thương rồi, việc cần thiết là phải cầm máu.
Kiệt sức, anh tiếp tục đi trên con đường về hướng lô cốt. Thế rồi anh trầm ngâm nhìn về phía cánh cửa ra vào rất lớn đang mở rộng.
Phải chăng thuyền trưởng Barell đang ẩn mình vào trong mê hồn trận của lô cốt kia?
John hiện mang trên mình khẩu súng máy của Ali. Trong súng vẫn còn vài viên đạn.
Lúc bấy giờ, một người đàn ông xuất hiện bên cánh cửa. Ngay lập tức John nâng nòng súng Mpi, nhưng rồi hạ nó xuống khi anh nhận ra người đàn ông tóc bạc, người đã khiến anh chú ý tới trên con tàu ma.
Người đàn ông ngạc nhiên một thoáng, đoạn chạy về hướng chàng thanh tra.
– Trời đất! – Ông ta lắp bắp. – Vậy là anh đã thoát được! Chúng tôi nghe thấy tiếng súng. Trời ơi, anh bị thương nặng lắm nè!
Chàng thanh tra cố gắng mỉm cười.
– Chỉ là vết xước thôi. – Anh phẩy tay.
Người đàn ông tóc bạc ném cái nhìn về phía vết thương và chiếc khăn tay buộc ngoài.
– Nói vết xước là hơi dối đấy. – Ông vào đây, trong lô cốt này có một hộp thuốc. Chúng tôi sẽ băng lại cho ông.
– Để sau đã! – John lắc đầu. – Thuyền trưởng Barell đâu?
Người đàn ông tóc bạc nhún vai.
– Chúng tôi không biết. Tôi hoàn toàn không biết liệu hắn có còn trên hòn đảo khốn kiếp này hay không.
Chỉ năm giây đồng hồ sau, họ nhận được câu trả lời. Bởi họ nghe thấy tiếng cười tởm lợm của con quỷ đó. Nó đứng trên nóc lô cốt. Dáng hình hiện rõ trên nền trời đang dần sáng lên.
Chàng thanh tra giơ cây súng máy lên và nhắm về hướng đó.
Thuyền trưởng cười ngạo nghễ.
– Tao là kẻ chiến thắng! – Gã reo lên, rồi tự ngắt lời minh bằng giọng địa ngục. – Chính Satan đã trao sức mạnh cho ta. Để ta giết chết kả thù của ông ấy là John Singlair.

VN88

Viết một bình luận