VN88 VN88

Truyện Ma Hòn Đảo Bí Hiểm

Người đàn ông đánh dấu cạnh tên họ trên danh sách.
– Cliff và Marry Kelland.
– Có.
– Tuyệt lắm. – Người đàn ông đút danh sách vào túi, vẻ hài lòng. – Bây giờ mời các quý ông quý bà lên máy bay! – Anh ta nói rồi ngay lập tức quay về hướng trực thăng đậu.
– Khoan đã. – Adam Preston bước lên phía trước.
– Cái gì? – Phi công vừa hỏi vừa quay lại.
– Làm ơn cho chúng tôi biết máy bay sẽ đi về đâu? Chúng tôi rất muốn biết người ta định đưa chúng tôi đến chỗ nào. – Adam Preston nhìn quanh, chờ mong sự đồng tình và gặt hái những cái gật đầu rất rõ ràng.
Người phi công đưa tay sửa cặp kính rồi anh ta tiến tới vài bước.
– Ông đã nhận được một trăm bảng tiền trả trước chưa? – Anh ta hỏi.
Adam Preston gật đầu.
– Đó thấy chưa? Thế thì im mồm đi. Lên máy bay đã. Khoảng nửa tiếng đồng hồ nữa ông sẽ được biết nhiều hơn. Còn bây giờ thì tôi không muốn ai hỏi han gì nữa hết.
Adam Preston nổi giận.
– Ông bỏ cái kiểu ăn nói đó đi!
Dáng người tên phi công căng lên hệt chiếc bánh người ta bỏ vào chảo rán. Thế rồi hắn nhún vai, lầm lũi quay trở lại máy bay. Trong bóng tối, chiếc trực thăng trông lù bí hiểm như một con quái vật thuở hồng hoang.
Năm con người chẳng còn cách nào khác là đi theo gã phi công. Adam Preston rất bực. Anh có cảm giác mình đang bị qua mặt. Cái thằng cha cầm lái khốn kiếp kia nghĩ nó là ai? Sao nó đối xử với bọn họ như người lớn cư xử với trẻ con. Trong lòng Adam Preston thật chỉ muốn quay ngược lại, bỏ về, nhưng nỗi tò mò của anh mạnh mẽ hơn. Thêm vào đó là sự thúc ép của tình cảnh túng thiếu hiện thời. Adam Preston là người cuối cùng lên máy bay.
– Nhanh lên! – Gã phi công gầm vào mặt anh.

Adam Preston không trả lời. Anh ngồi vào một trong hai chiếc ghế còn trống, thắt dây bảo hiểm.
Đôi vợ chồng nhà Grey ngồi phía bên phải anh. Linda Grey nhìn về lớp kính đằng trước mặt buồn thiu như thể cô đang trên đường đi đến đám ma của chính mình.
Tay phi công sập cửa. Gã tắt cả ngọn đèn bên trong máy bay. Những cánh quạt quay mạnh lên. Linda Grey dán sát người vào chồng mình như muốn tìm sự an toàn. Nặng nề, chiếc máy bay từ từ cất lên cao. Lần đầu tiên đi máy bay, Adam Preston đột ngột có cảm giác dạ dày thót tới tận cổ họng. Những người khác cũng không khá hơn. Mary Kelland vội đưa tay bụm miệng.
Cảm giác buồn nôn biết mất thật nhanh. Chiếc trực thăng lượn theo một vòng cung rồi bay ra hướng biển. Gió ở đây còn mạnh hơn trong cao nguyên. Thỉnh thoảng nó lại đùa nghịch với con chim sắt. Tay phi công vất vả vật lộn giữ cho máy bay bay đúng hướng. Có một lần họ rơi xuống dưới độ vài mét, Linda Grey thét lên, cả Adam Preston cũng thấy nôn nao xanh mặt.
Nhưng sau đó, chuyến bay trở nên êm ả. Tay phi công đã quen với trò chơi của thời tiết. Adam Preston nhìn qua làn kính đằng trước. Mặc dù trời tối, đôi mắt anh vẫn nhận ra một bức tranh hoang dại. Bên dưới họ là biển đang trào bọt. Người ta nhìn rõ những con sóng rất dài, rất cao. Bên trên bầu trời đêm là trùng điệp những dãy núi mây dày đặc. Trông kỳ quái như sản phẩm của một họa sĩ siêu thực.
Adam biết rằng dọc bờ biển Cornwall có rất nhiều đảo nhỏ. Thường chỉ rộng vài dặm vuông, những hòn đảo tạo thành một cái tổ khổng lồ cho những loài chim lạ.

Đó là nơi cúng không bị xâm phạm, có thể thoải mái đẻ và ấp trứng. Nhưng cũng có cả hòn đảo có người ở. Có những thương gia tinh khôn đã mua chúng. Đạ đa số đó là những hòn đảo nằm ngoài ranh giới ba hải lý. Họ đã xây lên đó những lũy thành đời mới và biến chúng thành nơi ăn ở. Đa phần để trốn thuế. Sống ở đây, chẳng sở thuế nào trên thế giới có thể nắm cổ họ, lại càng không với tới túi tiền của họ được.
Những giây phút phân vân của mỗi người cứ kéo dài ra. Chiếc trực thăng bây giờ bay êm hơn. Thế rồi đột ngột, Adam Preston nhìn thấy phía Nam lóe lên một tia lửa đỏ. Anh nói cho những người ngồi bên cạnh biết, nhưng tất cả bọn họ đều nhìn thấy ánh đèn kỳ lạ đó. Nó nhanh chóng lớn lên, sáng hơn.
Một cảm giác nôn nao khó hiểu dâng lên trong lòng Adam Preston. Có phải đó là một cây hải đăng? Hay là một ngọn đèn báo hiệu, hướng dẫn đường cho chiếc trực thăng? Khách đi máy bay được biết sự thật ngay sau đó. Quầng sáng lớn lên, tỏa rộng ra, trở thành một thực thể hình cầu, những đường viền hiện lên rất rõ ràng. Nó trôi bồng bềnh trước mũi máy bay, một vật thể cực lớn.
Adam Preston có cảm giác như một bàn tay vô hình đang bóp chặt tim anh. Vốn không phải là người nhút nhát, nhưng những gì anh đang nhìn thấy quả thật vượt ra ngòai sức chịu đựng của một người bình thường.
Cái vật thể hình tròn màu đỏ kia không phải một quả cầu đơn giản, mà là một cái đầu lâu khổng lồ. Hai hốc mắ to khủng khiếp và mộ cái mõm rấ t rộng đang ngoác ra. Chiếc trực thăng bay thẳng vào khoang mõm đó…
Adam Preston muốn nhảy lên, nhưng giây bảo hiểm giật anh lại. Anh nghe tiếng thét sợ hãi của những người đàn bà và tiếng cười hả hê của gã phi công.
Giờ thì cái mõm khủng khiếp kia đang ở ngay trước mặt họ.
Chiếc máy bay trực thăng bay thẳng vào trong đó.

VN88

Viết một bình luận