John nhìn thấy cả một tên chột mắt. Hắn đeo một cây kiếm cong ở hông bên phải và nhìn anh không chớp mắt. Chắc tên đao phủ này lại đang mừng về kẻ tử tù mới của hắn.
Bọn người chèo thuyền gồm đủ mọi sắc tộc. John nhìn thấy những đứa con lai, những tay người da đen, người Trung Quốc, kể cả những tay người Bắc Âu tóc trắng.
Nhưng tất cả lũ chúng đều có một điểm chung. Dù là bọn cướp biển đứng trên Cornwall Love lẫn nhóm bên dưới con thuyền nhỏ đều có những bộ mặt nhợt nhạt đến kỳ quái. Thanh tra John tin rằng anh đang nhìn thấy cả những khúc xương ánh lên dưới phần da.
Con thuyền nhỏ bây giờ đã chìm hẳn vào phía bên trong bức tường sương mù và trôi song song với tàu Cornwall Love. Những mái chèo được thu lên, dây cáp trên tàu được ném xuống.
Một cú đá thúc John Singlair đứng dậy. Khi gã đàn ông đó muốn đá lần thứ hai, John Singlair tóm lấy cổ chân gã, vặn lại.
Anh cảm nhận một làn da lạnh toát. Da của người chết. Rõ ràng không thể nhầm lẫn.
Tên cướp biển thét lớn, xoay người lại và rơi qua mạn thuyền, rớt xuống nước.
Thế rồi, một cảnh tượng khủng khiếp diễn ra. Nước bên dưới sôi lê sùng sục làm nổi vô vàn bong bóng và sủi bọt như một nồi cháo phù thủy. Tên cướp biển vừa lăn qua mạn thuyền hoảng hốt vùng vẫy tay chân. Gã muốn co người cố bám lấy mạn thuyền nhưng không được. Hai bàn tay chết chóc chạm được vào vách thuyền, nhưng rồi một tiếng thét vang lên, cả hai bàn tay ấy trượt xuống.
Và hiện nguyên hình một bộ xương!
Bộ xương trôi lập lờ trên mặt nước như một miếng giấy.
Như đã hóa đá, tất cả những tên cướp biển còn lại đứng đờ đẫn nhìn cái chết của đồng bọn. John Singlair nhanh như chớp hiểu ra rằng một khi lũ ma này ở trạng tháu vật chất hóa, nước biển mặn sẽ trở thành một dung dịch giết chúng. Nếu anh lao qua ván thuyền xuống dưới kia, sẽ chẳng kẻ nào nhảy theo, truy đuổi anh.
Hành động!
Chàng thanh tra nhảy lên, nhưng có vẻ như quỷ Satan đã tiên đoán trước chuyện này. John không nhìn thấy một chiếc ghế dài nhỏ nên bị vấp. Anh ngã xuống, kịp lăn người đi vài vòng, nhưng không ngăn trở được cả đám người kia đổ dồn về phía mình. Bọn cướp biển giờ đã tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Thằng một mắt là đứa đầu tiên bay về phía John. Nó hung dữ giơ con dao cắm. Chỉ cần một nhát duy nhất, nó có thể xẻ John ra làmhai. Nhưng chàng thanh tra co chân lên, đạp trúng vào ngực tên cướp biển, đẩy hắn bay qua đầu anh.
Tiếng thét xé tan bầu trời, thằng một mắt rơi xuống nước. Không còn lấy một cơ hội duy nhất, gã rơi thẳng vào sự hủy diệt.
Chẳng bao lâu thêm một bộ xương thứ hai trôi lập lờ trên mặt nước. Chỉ đáng tiếc John không được nhìn cảnh tượng đó.
Đối phương quá đông. Thình lình một sợi dây thònh lọng bằng da siết quanh cổ anh, siết một cách tàn khốc. Chàng thanh niên cong người lên. Sợi dây da khiến anh nghẹt thở. Bọn đàn ông đó chắc chắn sẽ siết cho anh chết luôn nếu tên thuyền trưởng không can thiệp.
– Dừng tay! – Gã gào lên oang oang. – Tao muốn bắt sống nó.
Bọn cướp biển tuân lời. Từ từ chúng nới lỏng dây thònglọng. John Singlair bắt đầu thở được. Thế là bọn cướp biển quàng hai vòng dây nữa quanh vai anh. Bằng cái lối quấn buộc đơn giản đó, chúng đưa anh lên tàu Cornwall Love.
John được đưa đến trước thuyền trưởng Barell, nhân vật bí hiểm của không biết bao nhiêu huyền thoại. Nhân vật đã chết trước đây cả hai trăm năm trời hay ít ra thì John cũng đã tưởng như vậy cho tới hôm nay.
Làn da tên thuyền trưởng cũng trong suốt. John nhìn thấy những khúc xương anh lên bên dưới, mùi xác chết bay quanh tanh tưởi lợm giọng.
Hai tên cướp biển tóm chặt lấy cánh tay John . Thêm một lần nữa, anh cảm nhận rõ cái lạnh rùng rợn tỏa ra từ những thực thể đó . Không , chúng không còn là người nữa , mà là những sản phẩm của bóng đêm , những linh hồn bị nguyền rủa, đẩy vào cảnh sống đời ma quỷ .
– Ta là thuyền trưởng Barell! – Gã đàn ông mặc bộ quân phục màu xanh tự giới thiệu .
– Tôi biết .- John đáp .
Anh và tên thuyền trưởng đứng đối mặt nhau bên dưới cánh buồm lớn nhất. Gần chỗ họ có một cầu thang dốc xuống, dẫn vào lòng con tàu. Trên một bục nhỏ là bánh lái tàu khổng lồ làm bằng gỗ, đang được hai gã đàn ông giữ chắc.
– Ra mi biết ta? – Thuyền trưởng hỏi.
Gã có một giọng quen ra lệnh, rất vang và rất hách. Hai môi gã hầu như không còn hiện lên nữa. Chúng nhợt nhạt hơn cả da mặt, cho John biết rằng cả tên thuyền trưởng lẫn bọn đàn ông kia đều không còn một giọt máu trong cái cơ thể còn nguyên vẹn.
– Mi đã giết mất hai thủy thủ của ta. – Thuyền trưởng nói. – Vì thế mi phải chết!
– Tôi không còn cách nào khác! – Thân hình John căng lên. – Tôi phải tự vệ! Tay thuyền trưởng đấm nắm đấm tay phải vào bàn tay thứ hai đang mở rộng ra. – Không một ai được phép kháng cự trước ta và trước đội thuỷ thủ của ta! Và không một ai giám trái lời ta. Kẻ nào làm điều đó hoặc sẽ bị chặt đầu hoặc sẽ bị treo cổ! Đêm hôm nay đã được số phận để trả lại cho chúng ta hình dạng bình thường của con người. Chỉ còn một chuyến hàng nữa thôi là đội thủy thủ của chúng ta sẽ đông đủ. Nhựa sống của lũ người kia sẽ được chuyển sang cho bọn ta. Lời nguyền của Maharadscha sẽ được giải toả và bọn ta sẽ được tự do. Nhưng chính mi đã làm hỏng tất cả! Nên bây giờ mi sẽ phải chết. Vì mi phá kế hoạch mà chúng ta phải chờ thêm bảy năm nữa. Bảy năm, cho tới đêm kế hoạch kế tiếp. Mà tới thời gian đó, liệu chúng ta có tìm được người giúp đỡ hay không, trong khi không một ai biết được hoàn cảnh này. Kẻ giúp đỡ ta hiện thời là Basil Proctor. Nó đã mua hòn đảo này, và đã xây một lô cốt ở đây. Bọn ta đã ký một hợp đồng với nó. Lẽ ra nó sẽ nhận được ko báu của quỷ, và trở về với hình dáng ngày trước, còn bọn ta thì nhận được linh hồn của nhiều người. Nó sẽ rất muốn được trả thù mi đấy, nhưng ta không để cho nó lấy mấy niềm vui đó. Chính bản thân ta sẽ giết mi! Treo nó lên cột buồm!
Tên thuyền trưởng chưa nói hết câu, những dáng người rùng rợn kia đã nhảy xổ vào chàng thanh tra.
John Singlair dồn sức kháng cự. Những ngọn đòn karaté của anh đập hai tên đầu tiên xuống đất. Thế nhưng bọ ma cướp biển đâu biết đến nỗi đau thể xác. Ngay lập tức, chúng lại nhảy vọt lên.