– Ô, mình không điên đấy chứ?
Chàng thợ săn ma ngẫm nghĩ. Anh nghe thấy tiếng đàn ông nhưng chẳng thấy ai. Dần dần, John thấy bất an. Anh bơi nhanh hơn. Anh tìm cách lên đảo nhanh như có thể.
Lại có những đợt sóng rút ra khơi, đẫy anh lùi môt đoạn.
– Chèo nhanh lên, bọn con lừa!
Chàng thợ săn ma nghe thấy giọng nói đó vang rất sát bên anh. Giờ thì anh nghe thấy cả tiếng mái chèo khua mạnh xuống nước.
– Đúng thế, ta sắp tóm được nó rồi, thằng con hoang!
Rồi lại tiếng mái chèo khua dồn dập.
– Phía dưới chèo nhanh lên! Chú ý, khéo không lại đập nó vỡ đầu.
Còi báo động vang lên trong óc John. Bọn đàn ông đã đến sát bên anh rồi, anh nghe rất rõ.
Và đột ngột anh nhớ ra tay thuyền trưởng Barell và con thuyền đã chìm của hắn.
Có phải đây là những con ma thuỷ thủ đang đuổi theo anh? Không cón lời giải thích nào khác có thể thuyết phục được anh.
Bất giác chàng thanh tra cảm nhận một ngọn đòn rất mạnh đập lên lưng mìn. John thét lên. Nước xộc vào miệng khiến anh ho sặc sụa. Một cái móc câu vô hình đã móc chắc vào quần áo John.
– Kéo nó lên!
Một bức tranh kỳ quái. John Singlair bị những bàn tay vô hình kéo lên, lôi qua mạnh thuyền. Anh cảm nhận rõ những bàn tay sần sùi, và trong tích tắc sau đó, thân hinh anh quật trực diện xuống ván gỗ.
Chàng thanh tra không hề tưởng tượng được cú ra quân của anh lại dẫn đến bước ngoặt này.
Anh trở thành tù nhân của bọn ma cướp biển.
Chương 6
Một tay Ali cầm chặt ngọn đèn pha, bàn tay kia sử dụng chiếc cán quay bên dưới và điều khiển quầng sáng trượt trên mặt nước biển.
Không thấy gì.
Thằng con trai lái trực thăng đã biến mất. Mặt Ali nhăn nhúm. Người ngoài không nghe tháy tiếng chửi của gã, bởi gã bị câm.
Khẩu súng máy đứng bên cạnh ngọn đèn pha. Nó được buộc trên một cái giá quay, nhằm cho khẩu súng có một tầm nhả đạn tối ưu. Mặc dù vậy, Ali vẫn chưa bắn trúng người đàn ông kia và điều đó khiến hắn vô cùng bực tức.
Chính Basil Proctor ra lệnh cho gã bắn rơi trực thăng. Người lái máy bay đã không trả lời theo đúng mật mã qui định trước. Basil Proctor vốn đa nghi như một con chó sói già nua. Trước khi bước chân vào mạo hiểm, hắn thà nhả đạn một trăm lần. Trong những chuyện này, Ali cho tới nay luôn là tay chân đáng tin cậy đến mức tuyệt đối.
Nhưng lần này gã không gặp may.
Nhiều phút đồng hồ ròng rã, gã dùng ngọn đèn pha ra soát mặt biển. Không kết quả. Tên con trai xa lạ kia đã biến mất. Thay vào đó, Ali nhìn thấy chiếc áo phao cấp cứu dập dềnh trên sóng. Ali cười. Gã cho rằng tên phi công giả mạo kia đã chết đuối. Rất có thể một viên đạn đã găm trúng nó mà Ali không hề nhận ra.
Gã tắt đèn. Từ lỗ cửa dẫn xuống dưới lô cốt vang lên giọng nói của tay triệu phú.
– Ali! Xuống đây!
Tên Ả Rập tuân lời. Đưa những bước chân thoăn thoắt theo những bậc cầu thang xuống dưới. Basil Proctor ngồi đợi trong ghế lăn. Aùnh mắt gã không hứa hẹn điều gì hay ho. Gã xòe những ngón tay gầy khẳng như tay nhện nắm chặt lấy thành ghế. Luồng sáng Néon từ trên trần phòng khiến cái đầu trọc của gã bóng lên như cái sàn nhảy.
Hình như Proctor đọc thấy chuyện không ổn qua nét mặt của Ali.
– Mày không bắn trúng nó phải không? – Gã giận dữ hỏi.
Ali lắc đầu. Rồi gã Ả Rập ngập ngừng, muốn ra hiệu thanh minh. Nhưng không còn kịp nữa rồi.
Cái khuôn mặt vốn gớm ghiếc của Proctor bây giờ càng trở nên kinh khủng hơn. Bàn tay phải của gã thọc tay xuống lớp chăn phủ chân và rút ra một ngọn roi cán ngắn. Nỗi sợ hãi chập chờn cháy trong mắt Ali.
Basil Proctor cười đểu giả. Cán roi ngắn thật, nhưng làn roi bằng da của nó dài trên bốn mét. Phần đầu ngọn roi được buộc bằng ngững quả cầu con con bằng thép.
Basil Proctor điều khiển chiếc roi quất điệu nghệ.
Xoay cổ tay, gã quật tới.
Tên người Ả Rập đứng nghiêm như một bức tượng. Nét mặt gã không hề thay đổi, gã nuốt trọn mười roi. Đánh xong chừng đó gã mới dừng tay.
– Lần sau thì bắn cho tốt hơn! – Tên triệu phú rít lên. Công cụ tra tấn lại biến xuống dưới lớp chăn phủ.
Ali lảo đảo. Quần áo của gã rách tươm. Nửa người trên và mặt chằng chịt vết roi. Máu tụ lại chảy dọc thân thể hắn thành những vệt đỏ l2om.
– Cút đi! – Proctor ra lệnh.
Ali len lén bước khỏi phòng. Gã phải giơ tay vịn vào tường cho khỏi ngã.
Basil Proctor xoay cái ghế lăn, bật động cơ, rời phòng qua một cửa nâng bằng thép.
Tay triệu phú đang rất giận dữ và có phần hoảng sợ. Gã cảm thấy cơ hội của gã đang giảm xuống. Việc Rick Terry không trở về cùng chiếc máy bay là dấu hiệu đầu tiên. Chắc Rick Terry đã bị tên phi công lạ mặt kia khuất phục. Tên này bay về hướng đảo với mục đích gì?
Có phải nó là một cảnh sát viên? Tại sao bọn chúng phát hiện ra dấu vết của gã nhanh khiếp thế? Đột ngột, tên triệu phú hy vọng kẻ lạ mặt kia còn sống sót trong trận tấn công bằng súng máy. Basil Proctor giờ rất muốn nói chuyện với anh ta, trước khi đẩy anh ta vào bàn tay tử thần.
Chiếc ghế lăn đi dọc dãy hành lang chật hẹp, dừng lại trước môt cánh cửa cũng bằng thép. Proctor bấm bộ phận điều khiển từ xa và chờ cho tới khi cánh cửa từ từ xoay vào bên trong. Vẫn còn một vấn đề khiến Basil Proctor lo lắng.
Đội thuỷ thủ!