Ra khỏi đây!
Chiếc Sikorsky nặng nề không nằm yên, nhưng chưa chìm xuống bởi còn quá nhiều không khí bên trong. Nó bị những làn sóng biển kéo ra xa, rung lắc quăng vật từ phía này sang phía khác. Đoạn máy bay nghiêng hẳn sang một phía. Nước tràn vào qua lần kính đã thủng.
John Singlair vật lộn với thời gian. Anh phải ra khỏi cái quan tài bằng thép này nhanh nếu như anh không muốn bị tẩm liệm trong lòng đại dương.
Chành thanh tra đã rủ bỏ được những cơn sóng êm ái lừa lọc của trạng thái bất tỉnh. Vận dụng cả tay lẫn chân, anh nhoài mình về phía cửa ra. Khuôn kính nhỏ phía bên cánh cửa đã bị bắn thủng. Vẫn còn những vệt kính thật dài mắc lại quanh viền cửa.
John tìm cách đẩy cửa ra.
Không được. Cửa kẹt.
Chàng thợ săn ma nghiến răng nuốt một câu chửi. Có cái gì đó âm ấm rơi lả tả trán. Anh đưa cùi tay lên quyệt, lúc rút tay về mới phát hiện đó là máu đỏ tươi.
Nước tràn vào trong chiếc trực thăng ngày càng nhiều. Máy bay bắt đầu chìm rồi, tình thế đe dọa tột cùng. John Singlair gập cánh tay lại, dùng khuỷu tay đập bay những mảnh kính còn sót trong khuôn gỗ. Thế rồi anh chui người qua lỗ hổng đó ra ngoài. Tay anh phải bám chặt vào chiếc áo phao cấp cứu. John vừa đưa được nửa người trên ra khỏi khung cửa sổ bị phá hỏng thì một làn sóng mặn chát đã tát thẳng vào mặt anh.
Chàng thanh tra sặc sụa, nhổ nước ra. Con sóng đó tràn qua đầu, rồi đến con sóng kế tiếp. Nhưng lúc đó John đã thoát được ra ngoài. Anh co người đạp vào chiếc trực thăng, nhào ra xa, lặn vào dòng nước xám.
Chiếc áo phao tự động nở phình khi chạm nước và kéo John lên trên bề mặt biển. Với những cử chỉ vội vàng, chàng thanh tra gắng sức bơi ra khỏi khu vực có chiếc trực thăng càng nhanh càng tốt, tranh sa vào những luồng nước xoáy nguy hiểm sẽ xuất hiện quanh máy bay khi nó chìm xuống.
John bơi hối hả như đang tham dự cuộc thi bơi chính thức và anh đang ở nước rút đường về đích. Có thể nói đấy chính là cuộc đua giành chính sinh mạng mình.
Chiếc áo phao chẳng giúp anh được là bao. Anh nghe thấy sau lưng mình vang lên tiếng ùng ục, rít sóng. Mặc dù anh đã bơi được một đoạn khá xa, nhưng lực hút vẫn tóm lấy anh.
John vùng vẫy chống đối, và cuối cùng may mắn thoát ra khỏi vũng nước xoáy. Tuy nhiên anh không thoát được quầng sáng của ngọn đèn pha quỷ ám.
Như được điều khiển bằng bàn tay ma, nó quét trên mặt biển. Vài giây đồng hồ, có vẻ như nó cắm phập vào luồng nước xoáy, thế rồi nó tiếp tục di chuyển về hướng John. Chàng thanh tra cố gắng lặn xuống, nhưng áo phao ngăn trở.
Ngay lập tức, một luồng mưa đạn nổ tới.
Tắc…tắc…tắc…
Anh căm ghét cái âm thanh khốn kiếp này biết bao nhiêu! Nước vọt lên từng cột lớn bên trái và bên phải anh. Nước quất lên những ngọn roi tàn nhẫn khi những viên đạn rơi vào lòng bể. Aùnh đèn pha bám lấy chàng trai không thương xót. Chắc nó được gắn trên một giá đỡ có thể quay tròn, để dõi theo John Singlair đi khắp mọi nơi.
Người con trai phải sử dụng biện pháp cuối. Anh tháo áo phao cấp cứu. Cái áo nhẹ nhàng trượt ra khỏi thân thể anh và chỉ vài giây đồng hồ sau đó, anh lặn xuống.
Anh lặn xuống dưới sâu hầu như theo chiều thẳng đứng. Tất nhanh, khung cảnh xung quanh tối sầm lại. Vùng nước dưới ánh đèn pha trên kia giờ chỉ còn là khoảng sáng mờ mờ. Chàng thanh tra bơi dưới sâu. Những viên đạn súng máy không tới được nơi anh nữa.
Thay vào đó, anh sắo thiếu không khí.
Anh phải lên trên kia ngay lập tức để nạp ôxy.
John Singlair bơi chênh chếch lên mặt nước. Anh mở to mắt, định hướng được khoảng sáng mờ mờ. John ráng sức bơi. Cánh phổi anh như sắp vỡ tung. Ở hai mét cuối cùng, chàng thanh tra nhoài người lao thẳng lên trên như một quả tên lửa. Anh há mồm ra, thèm thuồng hút khí.
Quầng sáng đèn pha đang lướt qua lướt lại một khoảng cách tương đối xa. John thậm chí không bị vướng vào phần rìa của nó.
Tiếng súng máy đã ngưng. Từ khi tên bắn súng thâm hiểm không nhìn thấy mục tiêu nữa, gã đã quyết định tiết kiệm đạn.
Nhưng còn lâu gã mới bỏ cuộc. Cái hình nón sáng rực lại từ từ đi về hướng John.
Thêm một lần nữa, chàng thanh trahối hả lặn xuống. Anh xoay người bên dưới làn nước, không bơi ra biển mà bơi về hướng hòn đảo. Nhưng con người chẳng chịu được lâu dưới nước. John lại phải trồi lên, hút không khí vào hai cánh phổi đã bị hành hạ quá mức.
Lần này thì quầng sáng đã xa đến mức John không cần phải chiu xuống nước lần nữa. Anh có thể bơi bình thường. Mặt biển trợ giúp anh. Những làn sóng rất dài đẩy anh về hướng đảo nhỏ. Trời đêm hôm nay không quá tối. Mặt trăng thả đủ ánh sáng xuống cho John định hướng. Anh thấy hòn đảo hiện nên như một vệt dài mờ. Anh thậm chí còn nhận ra những đường viền của lô cốt bê tông, chỉ có điều anh không nhìn thấy gã đàn ông đứng trên nóc nó.
John vào gần bờ. Sóng dội ngược ra chốc chốc lại đẩy anh về chỗ cũ.
Chàng thanh tra dồn sức vật lộn. Những chuyển động của anh mạnh mẽ hơn. Anh khoát tay thật nhanh, cố gắng uống càng ít nước càng tốt. Bộ trang phục ướt đẫm và nặng trĩu khiến mọi việc càng thêm phần nặng nhọc.
Những vách đá xuất hiện. Chúng nổi lên từ mặt nước như những chiếc lưng gù. Cẩn trọng hết mực, John tránh không để những cạnh đá rất sắc kia xé nát da mình. Thế rồi đột ngột, anh nghe thấy giọng người!
John bất giác ngừng bơi. Anh thả thân hình dập dềnh theo sóng biển, căng tai nghe.
Chỉ có tiếng rì rào của sóng.
John đã tưởng những âm thanh nọ là ảo giác, nhưng đúng lúc anh định tiếp tục bơi thì tai anh lại nhận ra tiếng nói.
– Nhanh lên, tóm nó lên thuyền!
– Vâng, nó đến đây bằng con chim sắt!
– Tất cả về vị trí!