VN88 VN88

Truyện Ma Hòn Đảo Bí Hiểm

John Singlair chẳng những là một con Át chủ bài trong cuộc chiến chống lại lực lượng của bón đêm, anh còn là một phi công suất sắc. Anh điều khiển trực thăng Sikorsky với một độ chính xác hoàn hảo, cứ thể cả đời anh chưa làm một việc gì khác.
Chàng thanh tra đã nói chuyện với năm người đàn ông đó. Họ đã đến điểm hẹn hầu như đồng thời, vào lúc nửa đêm năm phút. Họ chẳng kể được gì nhiều cho anh nghe. Ngược lại, họ tỏ vẻ nghi ngờ khi John tuyên bố sẽ không mang họ đến hòn đảo của Proctor. Chỉ tới khi anh chìa thẻ công vụ ra, họ mới hiểu ra nên quay về nhà là tốt hơn cả.
Trên đầu chàng thanh tra bây giờ là bầu trời vô tận, dưới kia là mặt biển nổi sóng. Anh đã chụp ống nghe lên đầu, nhưng chưa bật mối liên lạc qua điện đàm. Không khí trong buồng lái im lặng. John biết hòn đảo đó ở đâu. Anh đã nhận được thông tin từ lúc còn ở London, qua bản báo cáo cuối cùng của chàng thám tử bị mất tích. Chàng thanh tra hy vọng rằng anh sẽ nhìn thấy cái đầu lâu quỷ quái mà Jerry Flint đã nói tới.
Chiếc trực thăng Sikorsky bay êm ả trong không khí. Rất may là trời bây giờ lặng gió, John không phải chiến đấu với những luồng xoáy đột ngột đem theo hiểm họa đẩy máy bay đi lệch hướng. John nhìn qua lớp kính buồng lái vào bầu trời đêm. Anh nhìn mỗi lúc một chăm chú hơn, lòng thầm mong sẽ phát hiện ra cái đầu lâu màu đỏ. Quả nhiên, thình lình chàng thanh tra nhận ra một đốm sáng.
Đốm sáng ánh lên màu đỏ như một đống lửa bồng bềnh trên mặt biển.
Chắc là nó rồi!
John cảm nhận rõ tim anh đang đập mạnh liên hồi. Anh biết mình đang đứng rất gần giải pháp của câu đố. Chàng thanh tra lái thẳng chiếc máy bay trự thăng về hướng vệt sáng màu đỏ kia.
Đột nhiên xuất hiện tiếng lạo xạo trong tai nghe của anh. Rồi một giọng nói.
Một giọng người cứng và sắc như được tôi luyện bằng chất thép.
– Tốt lắm Rick Terry, tôi đang nhìn thấy anh trên màn hình radar. Anh có thể bay bình thường. Thuyền trưởng Barell đã phi biểu tượng chiến thắng lên trời. Việc của anh ổn chứ? Bọn khách hàng có gây khó dễ gì không?
John im lặng. Căng thẳng. Hồi hộp.
– Kìa, lên tiếng đi, Terry!
Chàng thanh tra nhất quyết giữ im lặng, anh muốn đẩy gã đàn ông dưới kia mà anh nghĩ chắc chắn là Basil Proctor, vào cảnh bối rối, bất an. Cho tới khi gã biết những gì xảy ra thì John rất muốn đủ thời gian đặt chân được lên đảo. Ít nhất thì anh cũng hy vọng thế…
Basil Proctor đã nhắc đến một cái tên chẳnh hề xa lạ. Thuyền trưởng Barell! Anh đã nghe tiếng hắn. Cứ mỗi mùa hè đến là đám báo chí lại đề cập chủ đề đó. Họ viết về con tàu Cornwall Love đã bị chìm và một kho báu khổng lồ đang nằm dưới đáy biển. Chỉ có điều cho tới nay chưa ai tìm ra nó.
John chưa bao giờ tin vào loại chuyện như thế. Chẳng lẽ nó có một phần sự thật?
Chàng thanh tra cho trực thăng bay thẳng. Vệt sáng mỗi lúc một lớn hơn, một sáng hơn, giờ nó đã tạo thành một hình tròn, thỉnh thoảng lại chòng chành chút đỉnh và liên tục thay đổi hình dạng.
Bất chợt, vòng tròn biến thành hình đầu lâu. Nó phình to ra, thành một cái đầu khổng lồ, gần như chạm vào những ngôi sao trên trời. Cái mõm của đầu lâu há thật to. John có thể nhìn vào bên trong vực thẳm màu đỏ lửa. Anh cũng nhìn thấy hai hốc mắt khổng lồ. Một cảm giác nôn nao vụt xuất hiện. Mọi thứ trước mặt anh đều màu đỏ, như chìm trong máu.
Thuyền trưởng Barell, phút đối đầu!
Như có vô vàn những sợi băng nhỏ li ti đang bám trên lưng John. Mỗi lúc anh đến gần hơn cái mõm kinh tởm nọ. Có vẻ như chiếc máy bay đang bám vào một sợi dây vô hình và bị kéo về phía trước.
Những dải sương mù xuất hiện quanh đầu lâu. Một đám bông bồng bềnh khổng lồ, đỏ như máu, phía bên trong rách toác thành muôn vàn dải nhỏ.
Không né tránh, chiếc trực thăng lao thẳng về phía trước. Bàn tay John căng lên, bám chặt lấy tay lái. Những đốt xương tay trắng nhợt lồi hẳn lên. Mồ hôi lạnh đọng lấm tấm trên trán.
Đến rồi! Anh chìm vào mõm quái vật.
Chiếc Sikorsky lao vào trong. Vài giây đồng hồ, nó chìm hẳn vào màu đỏ máu, thế rồi John Singlair đã phi qua chiếc đầu lâu.
Anh lấy hơi hật sâu. Hiện anh vẫn còn bay trên mặt biển, nhưng anh đã nhìn thấy hòn đảo hiện ra như một khối đen lù lù bên dưới.
John Singlair nhìn thấy cả chiếc lô cốt bằng bê tông, lũy thành của triệu phú Basil Proctor. Trên nóc lô cốt có gắn đèn pha. Aùnh sáng chói chang hắt thẳng lên trên, tràn vào cả buồng lái khiến chàng thanh tra lóa mắt.
John buột miệng nguyền rủa.
Thế nhưng chỉ một vài giây sau đó những âm thanh định phát ra tắc nghẽn trong cổ họng anh. Tiếng động khủng khiếp dưới kia xuyên thẳng vào tủy não người cầm lái.
Tắc…Tắc…Tắc…
Giọng một khẩu súng máy.
Và rồi anh nghe tiếng đạn đập tới. Có viên xuyên qua vỏ máy bay, lầm kinh trước buồng lái trở thành một mạng nhện khổng lồ. Hai viên đạn khác huýt gió sát sạt đầu John. Chàng thanh tra cuối người xuống.
Khẩu súng máy dưới kia tiếp tục gầm gào. Chỉ cần một viên đạn trúng bình xăng là John hậm chí sẽ chẳng còn thời gian để nói câu cầu nguyện cuối cùng.
Đột ngột, chiếc Sikorsky xỉu xuống. Giống như một hòn đá, nó rơi thẳng xuống dưới, vừa lao vừa nghiêng đi. John mất thăng bằng, lăn người trên nền máy bay, lăn đúng về hướng cửa ra vào. Phía trên mặt anh có chiếc áo phao màu đỏ trắng treo sát tường.
John tóm lấy. Anh khoác chiếc áo lên người đúng lúc chiếc trực thăng rung lên dữ dội dưới chùm đạn thứ hai. Thân hình John vừa trượt đi, vừa xoay tròn.
Anh bị đập từ bên này sang bên kia. Anh không biết đâu là trên, đâu là dưới nữa. Chỉ trong tiềm thức vẫn còn tiếng găm phầm phậm chát chúa của những viên đạn súng máy. Kính vỡ tung. Chàng thợ săn ma trượt dọc qua phòng khách, tuyệt vọng tìm cách bám vào đâu đó nhưng anh bị đập đầu rất mạnh vào một khúc sắt.
John có cảm giác đầu anh đang bốc lửa. Cố gắng đừng ngất đi! Đừng ngất đi! Một tiếng kêu bùng thét trong nội tại. Dùng hết sức lực còn lại, anh vật lộn với cơn ngất đang chực phủ xuống như đôi cánh của một con ác điểu. Những giây đồng hồ trong chiếc trực thăng đang rơi kéo dài ra như vô tận.
Thế rồi một cú va chạm. Chiếc máy bay đập trực diện như cả vách núi đổ xuống mặt nước biển. Thân hình John Singlair lắc rất mạnh. Anh chỉ còn duy nhất một suy nghĩ khẩn thiết.

VN88

Viết một bình luận