Những người khác gật đầu. Người đàn ông vừa hút xong điếu thuốc lá cuối cùng dụi mẩu thuốc. Bỗng anh cười lớn lên.
– Điếu thuốc sau thể nào tôi cũng được hút tự do.
Không một ai trả lời anh. Sự căng thẳng đã vượt quá sức chịu đựng. Những nạn nhân cảm thấy hoàn toàn cô độc. Bình thường ra, vào giờ này họ đã nhận được bữa điểm tâm, nhưng hôm nay thì không.
Thế rồi hết sức bất ngờ, họ phải đối mặt với nỗi kinh hoàng.
Một tràng cười rùng rợn nổi lên, vọng vào lỗ thông hơi. Tràng cười chát chúa đẩy toàn bộ những con người bên dưới hầm vào hoảng hốt.
– Bọn ngu đần! – Một giọng người gào lớn. – Bọn ngu đần! Không một kẻ nào thoát khỏi tay thuyền trưởng Barell! Ông ta sẽ tóm được tất cả. Bọn mi giờ đã là một phần của đoàn thủy thủ. Kẻ đào ngũ sẽ bị trừng trị giống như tên này!
Tiếng cười lại ào lên như một trận cuồng phong âp tới. Hai người đàn bà sợ muốn ngất. Họ giơ hai tay bịt tai lại, họ không thể tiếp tục nghe tiếng cười rùng rợn kia.
– Nó là một thằng phản bội!
…Phản bội…phản bội…phản bội…
Tiếng vọng của giọng nói khủng khiếp kia đập qua đập lại trong lỗ thông hơi.
– Gửi nó cho bọn mày đây!
Có tiếng đập. Những con người ở dưới hầm nín thở. Có cái gì đó bay qua lỗ thông hơi, rớt xuống dưới nền phòng và nằm lại.
Hai người đàn bà thét lên chát chúa. Họ giơ hai bàn tay lên cao, che mặt.
Những người đàn ông mặt trắng nhợt như vôi.
Có người cúi xuống nôn thốc nôn tháo.
Quá kinh khủng! Quá tàn nhẫn!
Đó là cái đầu người.
Đầu của Adam Preston…
John Singlair dùng một con dao làm bếp cắt dây trói cho tên phi công.
Rick Terry hầu như đã im lặng suốt thời gian qua. Chỉ một lần hắn lên tiếng xin thuốc lá. John đưa thuốc cho hắn. Không có tay cầm thuốc mà hắn vẫn hút rất ngon lành.
Giờ thì gã đan xoa tay xoa chân vào nhau cho mạch máu chảy lại bình thường. Mặt gã nhăn nhó. Johh biết cảm giác này. Hai bàn tay kia chắc chắn đang tê dai như có hàng ngàn con kiến đang bò bên trong.
Trời bên ngoài đã tối. Gió đêm thổi vù vù trên những tàn lá của cây cao. Nhiệt độ hạ xuống, không khí lành lạnh dễ chịu.
– Chúng ta sẽ cùng bay đến điểm hẹn. – John nói. – Tức là vào khoảng nửa đêm. Chuyện gì sẽ xảy ra với những con người có tên trong danh sách kia?
Tên phi công lạnh lùng cười nhìn John.
– Tôi đưa họ ra hòn đảo của Proctor.
– Rồi sau đó?
– Tôi không biết.
Chàng thanh tra tin chắc là Rick Terry nói dối. Nhưng anh chưa thể chứng minh cho hắn thấy, mà anh cũng không thể ra đòn để bắt tên này khai ra sự thật.
– Máy bay được đổ đủ xăng chưa?
Rick Terry gật đầu không nói.
– Từ đây đến thị trấn Devontown cần bao lâu?
– Chưa đến nửa tiếng đồng hồ.
– Và đó là điểm hẹ gặp? – John hỏi tiếp.
– Không chính xác. Nhóm người đó sẽ chờ trên một cao nguyên, không xa Devontown bao nhiêu.
– Tại sao bây giờ anh tự nguyện trả lời như thế? – Chàng thợ săn ma hỏi dồn.
Rick Terry nhún vai.
– Tôi đã cân nhắc lại.
John mỉm cười.
– Tùy anh.
Rồi chàng thanh tra nhìn đồng hồ.
– Nào, Terry, ta lên đường.
– Bây giờ vẫn còn sớm quá.
– Tôi muốn xem xét khu vực đó.
Tên phi công nhún vai và đi về phía cửa. John Singlair đi theo. Cả hai người xuyên qua bãi cỏ, hướng tới chiếc trực thăng. Ông già làm vườn Jos đứng bên cửa sổ và nhìn theo họ.
Rick Terry mở cửa. Cánh cửa ngoác ra rất rộng. John có thể nhìn vào phía bên trong máy bay. Anh thấy phía sau có nhiều ghế, nhưng anh muốn ngồi sát sau lưng tên phi công. Rick Terry trèo lên. John nhanh lẹ trèo theo hắn và ngồi xuống chỗ cùng lúc với tên phi công. Chàng thợ săn ma chỉ cho gã đàn ông nhìn thấ khẩu súng của mình.
– Đừng có tưởng là tôi không có vũ khí. – John giải thích. – Mà chuyến bay này cũng không phải trò đùa đâu.
– Tôi biết.
– Thế thì tốt.