Giọng người nổi lên từ mọi hướng!
Adam Preston nhận ra rằng anh đã bị bao vây. Bị bao vậy bởi những kẻ vô hình.
Sự hoảng hốt hiện lên trong con mắt người đàn ông. Anh nhìn ra mặt biển xanh xám ngoài kia, làn sương buổi sớm vẫn còn là là trên những đầu sóng, chỉ tan dần từng chút trong ánh mặt trời. Giấc mơ về tự do vây là chấm dứt. Giờ anh phải chiến đấu để sống sót. Người đàn ông nhìn thấy một chiếc xuồng nhỏ. Có ai đó đã kéo nó lên trên bãi cát. Thế rồi anh phát hiện ra một chiếc xuồng máy, chắc là của người đàn ông đã bị bọn người vô hình kéo xác vào trong phòng kia. Một chiếc thuyền có hai động cơ! Một thuyền máy có tốc độ cao!
Hy vọng cháy lên. Nếu đến được con thuyền kia và bật động cơ lên, rất có thể anh sẽ thoát được đám người hung bạo vô hình.
Ngay sau đó anh lại nghe thấy tiếng người.
– Nó muốn chạy trốn!
Tiếng cười rùng rợn nổi lên, dai dẳng.
– Làm sao nó trốn được. Cứ thử xem. Bọn mình sẽ xẻ xác nó ra làm bốn, lột da thành từng mảnh một.
– Kiếm của ta đang chờ xuyên thủng người nó ra đây. Nào, vào việc thôi. Không nói nhiều nữa.
– Đúng thế! – Một gã khác gào lên. – Tóm lấy nó.
Adam Preston thấy lưng mình ớn lạnh. Đột ngột, nỗi sợ hãi chết chóc dâng tràn. Anh kinh khiếp nhìn quanh, rồi co cẳng chạy. Nhưng chỉ được hai bước chân đã có kẻ kéo anh ngã xuống. Adam cảm nhận rõ những bàn tay vô hình đang tóm lấy mình. Một nắm đấm đập thẳng vào mặt anh. Người đàn ông thét lên. Bất giác, anh giơ hai bàn tay lên cao và bị trừng ohạt ngay lập tức. Ngọn đòn giáng thẳng xuống khu dạ dày. Adam Preston cong người lại. Những kẻ vô hình cười ré lên.
Chúng bỏ anh nằm đó. Người đàn không ông đầu hàng. Anh vất vả nhổm dậy. Vừa thở hổn hển vừa hét.
– Lũ chó dữ! – Anh gào lên. – Lộ mặt ra đi! Chiến đấu như đàn ông thật sự đi nào!
Anh khoanh hai cánh tay lại, bước lảo đảo trên nền cát. Thế rồi bất thần, Adam co cẳng chạy thật nhanh. Chỉ sau ba bốn bước chân thật dài, anh đã đến gần con thuyền máy. Anh đạp vào cát, tóm dước vào vách thuyền, đập đầu gối lên phía ngoài mạn thuyền rồi kéo ngược người lên. Anh bò bằng cả tứ chi về hướng tay lái.
Chìa khóa! Nếu như chìa khóa còn cắm ở đây…Kia rồi! Chìa khóa còn cắm trong ổ.
Adam Preston khẽ reo lên vì vui sướng. Những ngón tay phải của anh muốn tóm lấy chìa khóa, muốn xoay nó để khởi động máy.
Đúng lúc đầy ngón tay anh chạm được vào miếng thép mát lạnh đó thì có hai cánh tay băng giá đột ngột siết ngang cổ họng anh. Adam Preston phát ra một tiếng kêu sặc sụa. Anh bị kéo lùi về phía sau, mất thăng bằng trong khu lái rất hẹp và đập người xuống nên thuyền. Lưng anh đập ngang vào hai bậc thềm. Cảm giác đau khiến anh tê liệt. Ngay trước mặt anh, không gian đang sáng rực lên. Nó là một bức tranh mờ ảo, nhảy nhót, bắt đầu xoay tròn.
Thế rồi giữa khoảng không gian bừng sáng đó hiện lên một giáng người khổng lồ được vật chất hóa trong vòng một phần giây đồng hồ. Một tên đàn ông rất cao lớn. Phần người trên của hắn để trần, lộ làn da nâu và khoảng ngực đầy lông. Đầu trọc không một sợi tóc. Gã mặc một cái quần rất chật, nhe hai hàm răng ra và cầm bằng cả hai tay một lưỡi kiếm cong cong. Một lưỡi kiếm của địa ngục.
Gã lấy đà.
– Đừng…! – Adan Preston gào lên, tiếng gào vang vọng trên hòn đảo cô độc.
Chỉ vô ích. Tên đao phủ tàn nhẫn ra tay.
Từ khi Adam Preston trốn đi, người đàn ông cao tuổi tóc trắng nắm lấy quyền chỉ huy. Thỉnh thoảng ông lại lên tiếng khích lệ những người đồng cảnh tù đày.
– Anh ta đã đi được, anh ta đã leo lên được qua lỗ thông hơi. – Ông nói. – Anh ta cũng sẽ đi tiếp, tôi tin chắc như vậy.
– Tôi sợ quá. – Linda Grey run run nói.
– Chúng ta ai cũng sợ. – Người đàn ông tóc bạc trả lời. – Chỉ có điều chúng ta phải học cách để vượt lên nỗi sợ.
– Nghe ông nói thì dễ quá.
Người đàn ông tóc bạc nhún vai. Ông đã đưa ra biết bao lời an ủi, giờ ông không biết cần phải nói những gì nữa. Ông đành ngồi xuống. Đa số tù nhân vẫn còn nhìn lên lỗ thông hơi, như thể họ chờ một vị cứu tinh xuất hiện từ trên đó. Rất nhiều người đang chắp tay lại trong tư thế cầu nguyện. Vài người cầu nguyện thật với những đôi môi run rẩy.
Một người đàn ôg trạc tuổi trung niên rút ra một điếu thuốc lá. Thế rồi anh ta bóp bao thuốc lại rồi ném nó xuống đất.
– Điếu cuối cùng của đời tôi. – Anh nói khi ngẩng đầu lên, người ta nhìn thấy hai mắt anh ẩm ướt.
Thèm thuồng, anh hít làn khói vào phổi. Hai bàn tay cầm điếu thuốc lá run bần bật. Những giây phút đồng hồ chậm chạp lê đi. Thế nhưng với thời gian, nỗi hy vọng cũng lớn dậy. Cho tới nay, những tù nhân vẫn chưa nghe thấy âm thanh đặc biệt nào. Không có tiếng súng nổ. Không có tiếng còi báo động tru lên.
Có phải Adam Preston đã thoát khỏi đảo?
– Chắc chắn anh ta đã thoát được. – Cliff Kelland đột ngột nói vào trong sự im lặng nặng nề. – Chắn chắn là anh ấy đi được rồi. Mọi người chỉ cần tin thôi.