VN88 VN88

Truyện Ma Hòn Đảo Bí Hiểm

Cliff cười dũng cảm.
– Nếu cần thiết thì có lẽ được.
– Thế thì tốt, bắt đầu thôi. Nhưng giờ chúng ta đứng dưới lỗ hổng kia. Thử xem có được không?
Họ thử thật. Hai lần thất bại. Thế rồi Nathan Grey và một người đàn ông nữa tiế tới đứng sát bên Cliff, cho Adam Preston một chỗ đứng tốt hơn.
Trót lọt. Thành công thứ hai lại đến sau một hồi vất vả. Nhưng người đàn ông giơ tay đỡ lấy đế giày của Adam Preston và nâng lên cao.
Những ngón tay Adam Preston sờ vào thành tường bên trong lỗ thông hơi. Chúng xù xì và rất nhiều vết nứt, rất tốt cho việc trèo lên cao.
– Đẩy mạnh lên. – Anh nói.
Thêm những người đàn ông khách nhảy ra trợ giúp. Họ đẩy Adam Preston lên phía lỗ thông hơi. Hình như phía bên kia không nhận biết gì về kế hoạch chạy trốn này, cả Basil Proctor lẫn Ali đều chưa xuất hiện. Nửa người bên trên của Adam Preston đã chui vào được ống thông hơi. Những ngón tay phải tìm thấy mộ khúc tường lồi nho nhỏ và bám chặt vào đó. Giờ thì anh có thể rút hai chân lên, dạng chúng ra và đạp chắc vào hai bên tường.
– Tốt lắm, các bạn, ngồi cầu nguyện cho tôi nhé! – Anh gọi xuống dưới, giọng nhỏ nhẹ.
Những tù nhân bên dưới bối rối, không biết nên làm gì giúp anh hành động tốt hơn.
Adam Preston bắt đầu trèo lên. Từng chút, từng chút một, anh nhích lên cao. Quần áo anh rách tươm ra nhưng anh không để ý. Có thể thay một bộ complé, nhưng không thể thay tính mạng một con người. Da trên đầu ngón tay tróc rách. Máu nhỏ dọc hai bàn tay Adam Preston. Cả điều đó cũng không khiến người đàn ông nhụt chí. Đối với anh bây giờ yếu tố đáng kể là tự do.
Và anh cứ tiếp tục lên cao mãi trong bóng tối của lỗ thông hơi. Cứ mỗi lần bám tay lên cao hơn một chút, anh lại gập chân rồi kéo chân lên theo.
Chẳng bao lâu, thân hình anh ướt đẫm, mồ hôi chảy thành từng dòng trên mặt và trên da, nhưng Adam Preston không đầu hàng. Anh không cho phép mình nghỉ lấy một giây. Cuối cùng, người đàn ông không biết mình đã trèo được bao nhiêu mét nhưng làn khí thổi xuống khuôn mặt của anh đã mỗi lúc mỗi mát hơn, thoáng hơn
Anh hy vọng.
Thế rồi Adam Preston đã tìm thất một vệt sáng. Anh đã tới gần mục tiêu. Người đàn ông cố gắng gấp đôi. Đột ngột, những ngón tay bên phải sờ vào rìa lỗ.
Thành công!
Adam Preston lúc này có thể hét lên vì sung sướng. Nhưng anh cố kìn nén. Trút hết sức lực, anh co người lên, rút thân hình ra khỏi lỗ thông hơi và nằm ra ngoài trời.
Người đàn ông nhắm mắt lại vì chói. Anh đang ở bên một dãy bụi rậm mọc trên đầu một vách đá có hai bên thành bị nước bào trơ trọi.
Thở hổn hển, anh nằm đó. Tiếng sóng biển rì rào bây giờ là âm thanh đẹp đẽ nhất mà hình như đã lâu lắm rồi anh mới được nghe lại.
Anh không biết anh đã nằm bao lâu. Tới một lúc nào đó, Adam Preston đứng dậy. Đầu tiên muốn gọi xuống dưới cho những tù nhân biết rằng anh đã thành công, thế rồi anh thay đổi ý định, không nên đánh thức Proctor hoặc Ali.
Trầm ngâm, người đàn ông đứng bên trên, nhìn theo lỗ thông hơi xuống dưới. Cái lỗ được đào tương đối đơn giản. Chỉ cần trời đổ một cơn mưa thật lớn là nước sẽ lọt xuống dưới kia. Nhưng có lẽ Basil Proctor cũng đã có giải pháp cho trường hợp đó.
Adam Preston lên dường ra bãi cát. Tường bê tông của lô cốt cách anh chẳng mấy xa. Anh muốn tìm một con thuyền, một con thuyền ít nhất cũng giúp anh rời đảo.
Chẳng khó khăn gì, anh ra tới bãi cát. Basil Proctor và tay Ả Rập hoàn toàn mất bóng. Sự tình cờ đưa đẩy người đàn ông đến cái vịnh nhỏ mà Jerry Flint đã hạ cánh. Và ở đó, chúng tóm được anh.
Bất chợt, Adam Preston nghe thấy những giọng người lao xao vang lên, rồi đến tiếng cười tởm lợm của một gã đàn ông.
Người con trai biết rằng, mọi cố gắng vậy là uổng phí.

Rick Terry ra lệnh cho John Singliar đi ra phía sau ngôi nhà. Chàng thợ săn ma nghe tiếng bước chân của kẻ canh chừng nghiến lạo xạo trên lớp sỏi. Những suy nghĩ nóng lên trong đầu. Anh tìm một con đường thoát, anh biết, nếu không cân nhắc cẩn thận thì kết quả sẽ là một viên đạn găm vào người anh mà thôi.
Cả ở phía sau ngôi nhà, thảm cỏ vẫn được cắt rất sát và rất đều. Tại một số chỗ, cỏ gây ấn tượng như bị rất nhiều dấu chân người đạp lên.
John nhìn ra nguyên nhân.
Một chiếc máy bay trực thăng loại Sikorsky đang đứng giữa tấm thảm xanh ngắt. Một chiếc máy bay sơn màu xanh lục thẫm với những càng đỗ rất rộng và không hề mang biển hiệu.
John đi về hướng máy bay trực thăng.
– Đứng lại! – Anh nghe giọng Rick Terry hét sau lưng.
Chàng thợ săn ma tuân lệnh rồi nói.
– Ông muốn bắn vào sau lưng tôi hả?
Rick Terry cười khúc khích.
– Sáng kiến không đến nội tồi. Nhưng tao muốn làm người nhân đạo. Thằng cớm kia, mày sẽ ăn đạn từ trước mặt. Quay lại!
John Singlair quay người lại. Hai tay anh vẫn giơ cao ngang vai.
Rick Terry đứng trước mặt anh, cười trâng tráo.
– Sợ không?
John gật đầu.
– Có.
Tay phi công cười ré lên như một con ngựa hí. Gã đã kẹp khẩu súng vào trong khỷu tay phải. Ngón tay trỏ nằm trên cò. Cách cầm vũ khí cho thấy gã là một tay bắn xuất sắc.

VN88

Viết một bình luận