VN88 VN88

Truyện Ma Hòn Đảo Bí Hiểm

Trong vài giây, mối quan tâm cháy lên trong mắt người đàn ông già nua.
– Anh có kế hoạch hả?
– Có lẽ…- Adam Preston chưa muốn nói ra những suy nghĩ của mình. – Thức ăn được đưa đến đây bằng cách nào? – Anh hỏi.
– Chúng nó thả một cái làn qua lỗ thông hơi. Mọi đồ ăn ở trong đó. Sau khoảng ba mươi phút chúng nó lại kéo làn lên.
Adam Preston đưa mắt nhìn lỗ thông hơi. Anh bước đến dưới miệng lỗ, ngửa đầu ra sau gáy, nhìn lên. Một luồng khí lạnh phả xuống mặt khiến Adam phải nhắm mắt. Luồng khí lạnh rất khó chịu. Lỗ thông hơi bên trên không rộng. Nhưng có thể là cơ hội lý tưởng cho một người đàn ông muốn chống tay chân lên tường mà trèo lên.
– Anh muốn thoát ra bằng đường lỗ thông hơi? – Ông già tóc bạc thì thào.
– Đúng.
– Anh quên mấy những ống kính canh chừng.
– Đó là chuyện nhỏ nhất. – Adam Preston đưa tay chùi trán. Cả những tù nhân khác cũng quay lại, nhìn dồn về phía anh. Trong vài cặp mắt đang lóe lên một thứ anh sáng có thể được coi là hy vọng. Người đàn ông đang đứng dưới lỗ thông hơi kia hình như biết rất rõ anh đang muốn gì.
– Bao giờ thì lại có thức ăn? – Adam hỏi.
– Còn lâu. Nó là bữa điểm tâm.
Adam Preston nhìn đồng hồ. Bên ngoài kia trời đã phải sáng từ lâu rồi. Bây giờ là sáu giờ. Người đàn ông nghĩ có lẽ phải hai tiếng đồng hồ nữa mới đến bữa sáng.
Anh vẫn còn đủ thời gian.
– Tôi tìm cách đây. – Adam Preston quả quyết nói.
Cliff Kelland đứng dậy.
– Anh nói thật hả?
Adam Preston gật đầu.
– Dĩ nhiên rồi. Và một khi đã ra tới ngoài kia, thể nào tôi cũng tìm được một con đường rời đảo. Chắc chắn bọn chúng ở đây phải có một con thuyền.
– Anh quên mất bọn ma hải tặc. – Ông già tóc bạc nói.
– Ai không liều sẽ không chiến thắng. Đằng nào thì cũng chết. Gặp bọn chúng thì đã sao? Bọn mình ở đây không bi nghe lỏm, đúng không?
– Ít nhất thì cho đến nay tôi cũng chưa nhận ra hiện tượng đó. – Người đàn ông tóc bạc đáp lời.
– Thấy chưa, thế thì rất tốt. Vậy là ta quan tâm đến mấy cái ống kính kia đã. Ta chọn cái ống kính đứng đối diện với lỗ thông hơi. Cliff Kelland, anh là người khỏe mạnh nhất ở đây. Anh có chịu được trọng lượng của tôi không?
Cliff nhìn Adam.
– Tôi hy vọng là được.
– Tốt lắm, ta bắt đầu thôi!
Adam Preston cởi áo khoác ra, đi về hướng ống kính quay phim đã chọn. Anh đang hy vọng vào sự lười biếng của con người. Chắc chắn chẳng có kẻ nào ngồi trước màn hình và theo dõi cả ngày lẫn đêm, chăm chú quan sát tù nhân suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ. Mà cũng rất có thể những ống kính này chỉ cắm giả vờ vào đây để dọa nạt họ. Ngoài Basil Proctor và Ali, Adam Preston chưa nhìn thấy một người thứ ba nào trên đảo. Hai tay đó chắc chắn có nhiều việc khác phải làm, thay vì suốt ngày ngồi ôm lấy cái máy màn hình canh chừng. Cliff Kelland đặt hai bàn tay lên nhau, tạo thành một bậc thang tạm thời cho Adam Preston trèo lên. Adam đã kẹp cái áo khoác xuống dưới nách anh.
– Mọi người chúc cho tôi gặp may đi! – Adam nói.
Anh giơ thật cao chân phải, bước lên trên hai bàn tay đang khom lại. Thế rồi, anh rút chân kia khỏi mặt đất. Tất cả mọi người trân trối nhìn anh.
– Hy vọng là thành công. – Linda Grey thì thào.
Cliff Lelland lảo đảo trước sức nặng cơ thể của anh chàng liều lĩnh. Adam Preston tóm thật chặt hai bàn tay vào vai anh ta.
– Cố giữ nào. – Anh nói khẽ.
– Vâng…
Adam Preston từ từ đưa người lên cao. Rồi anh nhấc chân trái, đặt nó lên vai Cliff.
Người đàn ông bật tiếng rên, oằn người chịu đựng.
– Đừng sợ. – Adam Preston thì thào. – Tìm cách lùi nửa bước.
Cliff làm theo chỉ dẫn.
Những tù nhân khác nín thở chờ đợi. Theo dõi và hy vọng. Cliff Kelland bây giờ đã đứng sát tường. Adam Preston hơi ngả về phía trước một chút, chống hai tay vào tường.
– Tuyệt lắm. – Anh nghiến răng nói. Thế rồi anh giơ chân phải lên, cầm áo khoác lên tay và nhanh như chớp trùm nó lên đầu ống kính. Adam Preston gặp may, móc treo của áo khoác vướng ngay vào một cạnh nhọn nào đó của ống kính quay phim.
Adam Preston nhảy khỏi vai Cliff.
– Tuyệt lắm. – Anh kêu lên khi đã đặt chân xuống đất. – Anh làm tuyệt lắm.
Cliff Kelland tựa lưng vào tường, giơ cùi tay quyệt mồ hôi trán. Cả thân hình run rẩy. Người đàn ông tóc bạc nhảy lên, giơ tay đập vào vai Adam Preston.
– Giờ thì tôi cũng tin là có thể được. Ông vui mừng nói, hai mắt sáng rỡ.
Adam Preston phẩy tay.
– Chầm chậm đã, từ từ thôi, anh bạn thân mến. Phần việc nặng nề nhất vẫn còn nằm ở phía trước. – Anh vỗ nhẹ vào tay Cliff Kelland. – Anh còn sức để làm lại lần nữa không?

VN88

Viết một bình luận