VN88 VN88

Truyện Ma Hòn Đảo Bí Hiểm

– Tôi không thể tin được. – Rồi anh lẩm bẩm. – Không thể có chuyện đó. Ông đang lừa dối chúng tôi, đang giễu cợt chúng tôi, ông già kia.
Basil Proctor cười lớn lên, giơ hai bàn tay gầy guộc xoa vào nhau.
– Ta biết, chuyện rất khó tin. Bản thân ta thời gian đầu cũng không thể quen nổi với chuyện thân hình mình lại thay đổi chỉ trong vòng có một đêm và trở thành một kẻ tàn phế như thế này. Mi có biết cuộc đời của mộ kẻ tàn phế là như thế nào không? không đâu, không một ai có thể tưởng tượng được, không một ai có thể hiểu được cảnh chết dần chết mòn đó. Chẳng một ai giúp đỡ và ta chỉ có thể tin cậy vào cái ghế lăn khốn nạn này.
Basil Proctor đập bàn tay xuống ghế.
– Nhưng mọi việc sẽ khác đi! Ta muốn quay trở lại với ngoại hình ngày xưa, dù có phải dùng đến bất kỳ phương tiện nào.
– Hóa ra ông…ông hy sinh tính mạng của những kẻ khác để lấy lại hình dạng của con người ông? – Linda Grey thì thào, giọng ngập trong nước mắt. – Ông đã làm bao nhiêu con người vô tội trở thành bất hạnh rồi, ông Proctor?
– Cô sẽ gặp họ ngay bây giờ. Ta đã cho xây dựng cả một khu nhà riêng cho đội thủy thủ mới. Cho tới khi lên tàu, cả đám các anh chị sẽ ở đó. Nhưng đừng sợ, không phải chờ lâu nữa đâu. Chỉ thêm một chuyến hàng nữa là đủ số.
Suốt thời gian qua, Adam Preston im lặng. Anh dồn toàn bộ sự tập trung vào gã Ả Rập và thầm vạch một kế họach táo bạo. Anh tin vào những lời giải thích của tay triệu phú kia và có thể tưởng tượng được rằng, Basil Proctor sẽ quyết tâm đạt đến mục đích của gã bằng mọi cách.
Nhưng không thể làm trò đó với anh, Adam Preston mím môi tự nghĩ.
Gã Ả Rập đứng bên trái chiếc ghế lăn. Nòng súng của gã không chỉ vào một người nào cụ thể mà chỉ hướng vào phòng. Đó là điểm tựa cho kế hoạch mà Adam Preston thầmvạch ra. Anh bước một bước về phía trước. Không có phản ứng. Tay người Ả Rập chẳng chuyển động.
Adam Preston thấy tim mình đập nhanh lên. Trong khi Basil Proctor vẫn tiếp tục miêu tả kế hoạch của hắn và thu hút sự chú ý của những người còn lại, Adam Preston lẹ làng bước tiếp.
– Ali! – Giọng ra lệnh như ngọn roi quất ngang căn phòng trần trụi. Lệnh của Basil Proctor.
Ali giật người một cái, nòng súng máy chĩa thẳng vào Adam.
Nỗi sợ xuyên dọc người anh như một tia chớp. Gã đàn ông kia chỉ cần kéo nón tay thôi là mọi việc kết thúc. Nhưng người đàn ông nặng nhọc thở. Đó là những âm thanh duy nhất vang lên trong bầu tĩnh lặng nặng nề. Thế rồi Basil Proctor lên tiếng.
– Đừng giết nó, Ali! Nó gặp may là được ta cần tới. Nhưng cho nó một bài học, để nó biết kháng lệnh ta thì hậu quả sẽ ra sao.
Ali gật đầu. Hình như tên Ả Rập này bị câm. Với một cử chỉ hầu như có vẻ điềm đạm, gã đàn ông hạ khẩu súng xuống đất, dựng đứng ngả vào tường. Rồi gã từ từ quay người lại, vừa quay người, vừa ra đòn.
Không đời nào Adam Preston nghĩ rằng ngọn đòn đó sẽ trúng được anh. Bởi suy cho cùng, khoảng cách giữa hai người dài quá hai mét. Nhưng Ali là một con quỷ. Có vẻ như thân hình gã trong chớp mắt đã dài ra gấp đôi. Gã người Ả Rập cho Adam Preston biết hiệu chứng của một quá trình luyện Karaté suốt mười mấy năm trời
Ali giáng trúng miệng Adam. Môi người đàn ông há ra. Sức mạnh của ngọn đòn đẩy anh bay qua căn phòng. Thân hình anh đập rất mạnh vào khoảng tường trần trụi. Loáng thoáng trong tiềm thức, anh nghe tiếng thét kinh hãi của hai người đàn bà trong nhóm. Ngọn đòn nhanh như chớp và cứng như thép thiếu chút nữa khiến anh gục hẳn lìa đời.
Khi gã Ả Rập cúi xuống bên thân người nằm trên mặt đất thì Proctor ra lệnh ngưng hành động.
– Đủ rồi! – Cái hình người trong ghế lăn bỗng sủa lớn.
Ali dừng tay, xoay người, giơ tay cầm súng máy lên.
Cảm giác đau dịu xuống từng chút một. Adam Preston đưa tay lên chùi máu trên miệng, rên rỉ nhỏm dần lên.
– Lẽ ra mi không nên làm như vậy. – Proctor nói. Đoạn gã quay về phía những người còn lại đe dọa trắng trợn. – Giờ thì bọn mi đã biết, điều gì sẽ xảy ra nếu bọn mi gây khó dễ cho công việc của ta.
Bốn người kinh sợ lặng im.
Ba, bốn giây đồng hồ liền, căn phòng chìm xuống với câm nín chết chóc. Trong không gian đó, tiếng loảng như vang lên gấp bội.
Marry Kelland là người đầu tiên phát hiện ra người chết. Nửa phía trên cơ thể anh trôi trên mặt đất. Tiếng gót giày kéo lệt xệt trên nền bê tông. Chen vào đó là tiếng bước đi, tiếng rung của những đoạn xích sắt và những giọng người.
Basil Porctor quay ghế lăn lại. Gã đột ngột cười phá lên và nói.
– A ha, bạn bè ta tới rồi kìa. Họ muốn chào đón bọn mi.
Một lời tuyên bố kỳ quặc, bởi chẳng một ai nhìn thấy bạn bè của gã đâu cả.
Vậy mà rõ ràng chúng hiện hữu…

Linda Grey là người đầu tiên sợ quá hóa điên.
– Tôi không chịu được nữa! – Người đàn bà gào lớn, da nhợt ra như giấy trắng rồi ngoẹo đầu xuống. Chồng Linda chỉ kịp tóm lấy cô ta trong giây phút cuối.
Marry Kelland đứng đó, không nói lên lời, toàn thân run rẩy. Cả ba người còn lại cũng không hiểu trò gì đang diễn ra ở đây. Như đã bị thôi miên, họ nhìn trân trối vào xác chết người đàn ông tóc vàng đang bị những bàn tay vô hình kéo vào phòng.
Lại có tiếng xích sắt vang lên. Thế rồi một giọng khàn khàn ra lệnh:
– Thả nó ra!
Xác chết rơi xuống đất.
Basil Proctor chỉ xuống người đã chết.
– Ai thế?
Giọng khàn trả lời.
– Bọn ta tóm được nó trên bãi cát. Nó kháng cự. Bọn ta phải giết nó.
– Các anh có biết nó không?

VN88

Viết một bình luận