VN88 VN88

Truyện Ma Hai Ngả Đường Đời

Mai cau mày nhăn mặt thốt lên :
– Không có lý nào lại trở về nơi đây .
Bình an ủi :
– Anh nghĩ chắc khu rừng quá rộng lớn nên chúng ta chưa tìm được lối ra .
– Em không đi nữa .
– Thôi đừng mà em , dẫu gì chúng ta mới đi có hai lần . Tin anh lần này nhé !
Với vẻ miễn cưỡng , Mai nắm lấy tay Bình :
– Một lần này thôi đó , nhưng mà em mệt bắt anh cõng đó .
Khu rừng vẫn đầy tiếng gió hú xen qua các hàng cây nghiêng ngả .
– Đấy em xem , nãy giờ đâu còn vết phấn son gạch trên thân cây . Có lẽ chúng ta tới gần bìa rừng rồi , anh nghĩ trước khi trời sáng chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này .
Mai ngước lên nhìn lên hàng cây cao , chúng xoè ra như những bàn tay khô queo muốn ôm chầm lấy người Mai .
– A ! Em sợ quá . Anh coi kìa ! Em thấy có nhiều bàn tay ma muốn bắt em .
– Đâu có gì , cành cây đong đưa theo gió mà .
Nắm chặt lấy tay Bình , Mai la hoảng lên :
– Á ! Có ai nắm lấy gót chân em .
Bình mau lẹ rọi đèn pin xuống chân . Bóng dáng chập choạng những vết đen sâu thăm thẳm .
– Em lại la hoảng rồi , chân em đi vướng vào rễ cây rừng , có sao đâu . Đừng làm cho mình sợ .
– Anh không cảm thấy khu rừng này có cái gì khủng khiếp dễ sợ à !
– Không , chỉ là rừng thôi . Lá với cây có gì lạ .
– Thật đó , anh không tin em gì hết . Này nhé ! Địa bàn với cây kim chỉ nam sao lại quay về hướng tây .
Cố lấy giọng an ủi , Bình cầm đôi vai Mai lắc nhẹ .
– Mai nghe anh đi . Cái địa bàn hư mà , tại em quá đa nghi thôi mình đi tiếp .
Một lát sau hai người lần mò qua bãi đất hoang trong rừng , bỗng nhiên Mai vấp ngã , Bình vội vàng giơ tay đón đỡ .
– Có gì không em ?
– Sao tự nhiên ở dưới đất có cái lỗ làm em sái gót chân , đau quá anh .
– Đi được không ?
– Được nếu anh đỡ em đi .
Chân bước đi khập khễnh , Mai chán nản nói :
– Sao mình cứ đi hoài mà không ra khỏi khu rừng này vậy ?
– Em mệt rồi hả . Ngồi nghỉ trên tảng đá một lát đi .

Bình ngó dáo dác qua rặng cây tối đen . Một ánh đèn le lói thấp thoáng trong man đêm dầy đặc . Vài tiếng chim quạ quang quác nghe rờn rơn .
– Ở bên kia hình như có ánh đèn . Anh qua thử bên đó xem sao .
Mai nói vói theo :
– Em muốn đi với anh .
– Thôi em cứ lại đây , chân bị trặc như vậy không nên đi lại nhiều .
Lần mò theo vệt đèn mờ ảo , Bình vén vài nhánh cây vắt ngang trán chàng . Trước mặt một căn nhà gỗ có duy nhất một cánh cửa cái . Ánh đèn lờ mờ từ đó hắt ra . Bình giơ tay gõ mạnh vào cửa . Cọc cọc cọc .
– Anybody home ?
Bình nghĩ thầm : ” Chắc không có người Mỹ trong nhà ?
– Aiguen esta en casa ?
Cửa vẫn đóng chặt . Bình lại lẩm bẩm :”Nhà này chắc không phải Mễ “.
– Có ai trong nhà không ?

Một bóng đen thấp thoáng trong khung kiếng lờ mờ và vang lên một giọng nói trẻ của một cô gái :
– Chuyện gì đó ?
– Chúng tôi bị lạc trong rừng . Cô có thể cho mượn điện thoại để gọi cảnh sát tới giúp được không ? Điện thoại tôi hết pin rồi . Không dám làm phiền đến cô lâu , chỉ dăm vài phút thôi .
Tiếng cô gái trả lời nhát gừng :
– Ở đây không có phôn phiếc gì cả .
Bình tần ngần , ráng nài nỉ thêm :
– Thế trong nhà có nước uống , cho bạn tôi một chén .
– Cũng không có .
Không kiềm cơn giận đang trào lên , Bình lầm bầm :
– Thật là ích kỷ .
Và lập tức Bình quay gót trở về lối cũ. Cửa cái bỗng mở hé . Thò đầu ra khỏi cửa , một cô gái có gương mặt xanh xao và buồn thảm , Michelle cô bồ cũ của anh đã chết cách đây mấy tháng .

Bình bùi ngùi nhìn dáng Michelle thóang mất trong ánh đèn mờ ảo , chầm chậm quay người trở lại đường cũ và giật mình trông thấy Mai đứng sát bên cạnh từ hồi nào . Chàng bực mình gắt :
– Em làm anh hết hồn.
Mai cau mày hỏi :
– Anh nói chuyện với ai vậỷ
– Anh mới gặp Mi xeo trong căn nhà nàỵ
Vừa nói Bình xoay người chỉ cho Mai xem căn nhà hoang vắng nằm khuất sau rặng cây to . Nhưng chung quanh chỉ có những hàng cây đong đưa theo gió .
– Anh xạo quá. Làm gì có nhà nào ở đây ? Cô Mì xào chết lâu rồi mà , anh cứ tưởng nhớ cô ấy hòai .
– Không phải Mì xào là Mì xèo .
– Xào xèo gì cũng vậy .
– Yên tâm đi , Michelle không hại chúng ta đâu .
– Cái gì ?
– Cô ấy nói chúng ta trước 6 giờ sáng phải ra khỏi khu rừng này .

VN88

Viết một bình luận