– Để cháu về hỏi, thế nào bố mẹ cháu cũng biết bà là ai. Xin phép bà cháu về…
Nói xong Vinh vội vã bước ra khỏi quán, hai tay cầm cái cặp che lên đầu để tránh những hạt mưa bụi. Ngồi trong quán nên Vinh không rõ, cho nên khi bước ra đường lộ chàng đã bị nước ngập sũng hết cả đôi giầy, và nếu không phải cầm cái cặp che đầu thì chàng đã dùng cả hai tay để vén ống quần lên cho khỏi ướt.
Lội bì bõm một quãng, Vinh nhìn thấy từ xa một bóng trắng đang gò lưng trên chiếc xe đạp. Cô gái di chuyển chiếc xe thật khó khăn vì dòng nước đang thoát đi chan hòa trên mặt lộ. Chàng đoán đây có thể là cô gái tên Phượng mà bà cụ trong quán đang trông chờ trở về từ trường học. Ngay lúc ấy, một chiếc xe đò chạy ngược chiều phóng tới với tốc độ khá nhanh, khiến Vinh bị nước tạt vào mình đến tối tăm cả mặt mũi và suýt té nhào, Vinh vội đưa tay lên vuốt nước trên mặt và khi mở mắt ra thì chàng hoảng hốt muốn la lên cầu cứu khi thấy chiếc xe đạp cong queo nằm giữa lộ, và người mặc áo dài trắng bị hất văng nằm úp mặt nơi vũng nước bên mé đường đối diện… còn chiếc xe đò đã gần như mất dạng ở phía xa.
Vinh vứt bỏ chiếc cặp đang cầm trên tay, phóng như bay về phía người bị xe đụng. Tới nơi, Vinh ngồi thụp ngay xuống, nâng ngửa người cô gái lên. Tim chàng như thắt lại vì thấy một dòng máu nóng từ sau gáy của cô gái đang chãy xuống chan hòa nơi tay chàng. Không biết làm gì hơn, Vinh vội cởi ngay chiếc áo sơ mi đang mặc trên người để buộc lên đầu cô gái, với hy vọng vết thương sẽ ngưng chãy máu!
Nhìn làn môi của người thiếu nữ đang thâm tím và khuôn mặt ngày càng trắng bệch vì máu đã chãy ra gần hết từ các vết thương, Vinh biết cô gái đã chết ngay khi bị chiếc xe đò đụng phải với vận tốc cao và hất văng vào mé lộ! Đang khi bối rối chưa biết tính sao thì có một người lái xe Honda đi tới thấy người bị nạn vội thắng xe dừng lại. Vinh mừng rỡ nói lắp bắp:
– Nhờ ông chạy tới quán nước đằng kia… báo cho bà cụ ở đó biết cô Phượng bị xe đụng…
Ông xe ôm không biết nạn nhân đã chết nên mau mắn đề nghị:
– Cậu ôm cô ấy lên xẹ.. rồi tôi chở tới bệnh viện trên phố…
Vinh buồn bã lắc đầu:
– Cô ấy chết rồi! Ông đi giùm đị..
Nghe thế, người lái xe ôm vội quành xe chạy về quán báo tin, còn Vinh thì lòng dạ thẫn thờ ngồi bệt dưới đường lộ và để đầu nạn nhân gối lên một chân của mình, vì chàng không nỡ thấy cô gái bị dòng nước mưa bùn ngập tràn lên mặt.
Nước mưa ướt sũng đã làm chiếc áo dài trắng mỏng manh quấn chặt vào người nạn nhân và làm nổi bật hết các đường cong trên thân thể của một người thiếu nữ đang xuân. Và dù mặt của Phượng đã trắng bệch, bờ môi tím ngắt vì mưa lạnh, Vinh vẫn tìm thấy ở đó một nét ưa nhìn của một cô gái đoan trang, thùy mị. Đang phân vân suy nghĩ thì Vinh đã nghe thấy tiếng khóc uất nghẹn của bà cụ chủ quán từ đằng xa vọng tới. Bà nhào lại đẩy Vinh ra và ôm chầm lấy Phượng lay qua lay lại:
-Tỉnh dậy ới con ơi… là con… Sao con bỏ bà mà đi đau khổ như thế này… Ới con ơi là con…
Lúc ấy trời bỗng dưng mưa trở lại, những hạt mưa quất rát vào người khiến Vinh sực nhớ là mình đang cởi trần, vì chiếc áo của chàng đã buộc chặt trên đầu Phượng. Vinh tính lấy lại chiếc áo nhưng lại không nỡ vì chàng có linh cảm người chết rất thân quen, và nghĩ nàng đã không đơn lạnh khi có chiếc áo của chàng phủ chụp lên mặt.
Mấy người hàng xóm gần đó cũng chạy ùa đến khi nghe tiếng la khóc của bà cụ. Họ xúm lại khiêng xác Phượng đi ngược trở lại quán, còn Vinh vội ngoắc ông lái xe ôm lại và bảo:
-Nhờ ông chở tôi về xóm Mía, bên dốc cầu đằng kia…
Ông xe ôm mau mắn gỡ cái bọc ny lông gài ở đằng trước xe, đưa cho Vinh:
-Cậu mặc chiếc áo mưa này vào cho đỡ lạnh. Cái áo kia cậu cho cô ấy rồi thì đừng lấy lại… Lấy lại… phiền lắm…
Vinh không hiểu ý ông xe ôm nói gì, nhưng chàng vội mặc ngay chiếc áo mưa vào người, vì quả thật thân thể chàng đang run lên vì lạnh với hai hàm răng đánh vào nhau kêu lập cập…
Vừa bước chân vào sân nhà, Vinh đã thấy mẹ chàng đang đứng chờ trước cửa, bà thảng thốt kêu lên:
-Vinh! Áo sống của con đâu mà cởi trần dầm mưa thế kia? Không sợ bị bệnh à?
Vinh dơ tay chào mẹ và hấp tấp bước nhanh vào nhà lục tìm mấy bộ quần áo cũ mà mẹ chàng vẫn xếp ngay ngắn trong tủ để chàng mặc mỗi khi về thăm nhà. Thay quần áo xong, Vinh đi ngay xuống bếp tìm hơi ấm, vì chàng biết chắc mẹ đang nấu nướng bữa ăn chiều cho cả nhà. Ngồi bên nồi canh đang sôi sùng sục, và bên dưới là những cục than hồng rực sáng, Vinh kể cho mẹ nghe về tai nạn chết người chàng tình cờ chứng kiến. Nghe xong mẹ chàng chép miệng thở dài:
– Không ngờ cái gia đình ấy bị họa “ma da” mãi đến mấy đời mà vẫn chưa xong!
Vinh tò mò hỏi lại:
– Họa “ma da” là gì vậy mẹ?
Mẹ Vinh không nhìn chàng, tay cầm muỗng hớt bọt nổi trên nồi canh rồi nhẹ nhàng nói:
– Con đừng kể với bố về chuyện cởi áo cột lên đầu cô ấy nhé! Đáng lẽ con không nên làm chuyện ấy mới phải!
Vinh tưởng chuyện “anh hùng” và nhân ái của mình sẽ được mẹ khen ngợi, ai ngờ lại bị chê trách khiến chàng phân vân không hiểu: