Nhưng anh gác việc kiểm tra trong gác xếp lại trong khi tự mình không nhìn nhận rằng anh sợ sẽ không tìm ra hồ sơ của Jamieson ở đó.
– Anh yêu quí ạ. Roderick trở nên ghen tị một cách quái dị với anh.
Một buổi chiều Janine nói khi cô đu đưa một cách nhàn nhã trên cái võng. Laurence đem ra một ít nước chanh có pha hương vị bạc hà mà anh đã tìm thấy trong một khoảng đất bỏ hoang.
– Hừm – anh nói. Mới nhận được thư của người đại lý của anh hôm nay. Ông ấy thích quyển sách mới, nhưng ông ấy muốn rằng anh phải viết thêm nữa vào đó.
– Thật là bực mình.
– Có nghĩa là chúng ta phải ở yên tại đây trong lúc này?
– Ồ, thế à. Em không muốn rời khỏi nơi này.
– Em không muốn à? Anh hỏi một cách khó chịu.
– Không. Nó tuyệt vời, một cách đơn giản chỉ vì ta có thì giờ rảnh rỗi. Đã từ lâu chưa bao giờ em biết được một chỗ nào giống như nơi này. Em có thể mãi mãi bỏ mặc sự đời.
– Kẻ thích nhàn hạ- anh mỉm cười, lòng nhẹ nhõm.
Cô nhìn lại anh một cái nhìn chứa đầy u sầu bí ẩn.
– Phải – cô nói. Em không còn tranh đấu chống lại số mạng nữa đâu. Em là người đàn bà vô công rồi nghề và vô dụng.
– Janine, em không có vẻ gì là thứ người như thế.
– Nhưng em là thứ người đó – Cô bắt đầu làm cái võng đu đưa bằng cách đan những ngón tay cô vào các mắt võng. Những ngón tay cô thì cứng mạnh, cứng như xương. Những cái móng tay dài và trang nhã. Lúc nào cô cũng chải chuốt một cách không chê trách được. Cô ngồi hàng nhiều giờ đồng hồ trước cái bàn trang điểm nhỏ trong buồng rửa mặt mà anh đã lắp đặt cho cô.
– Lẽ ra anh đã phải nói với em từ nhiều năm trước rồi – Cô nói một cách gần như trách móc. Roderick nói rằng một người đàn bà không cần phải hữu dụng, ít nhất là một người đàn bà giống như em. Ông ấy nói nhiệm vụ duy nhất của người đàn bà là để làm đẹp.
– Ông ấy nói vây hả? Laurence đã không đùa cợt một chút nào. Ông ấy còn nói gì nữa? Anh tìm cách hiểu rõ vai trò mới mà cô đang đóng.
– Ồ, ông ấy nói liên tu bất tận về bản thân ông ấy, như em đã nói với anh, ông ấy nói với em về những trận đấu kiếm của ông ấy và về những cuộc tình ái của ông ấy. Em trách cứ ông ấy về việc chỉ có những cuộc tình vì ông ấy có hứng thú muốn loại trừ những người chồng, ông ấy không chối cãi điều này.
– Ông ấy đã sử dụng kiếm hay súng lục? Laurence hỏi, trong khi nhìn thật sát vào mặt cô mà làm ra vẻ như không nhìn vậy.
Cô ngần ngừ.
– Ông ấy nói mơ hồ về điều này. Ông ấy không nói rõ là ông ấy sử dụng loại võ khí nào. Có một lần ông ấy giận dữ và đã không nói chuyện với em trong nhiều ngày, khi em nói rằng không phải lúc nào ông ấy cũng là một người quân tử trong những cuộc so tài này. Khi ông ấy hết cáu giận rồi, ông ấy cho em biết là ông ấy đã nổi tiếng thần kỳ với những khẩu súng lục của ông ấy, và ông ấy đã một mình giết chết sáu người trước khi ông ấy bị tử trận ở Yorktown. Ông ấy mới có hai mươi bảy tuổi, và đôi khi ông ấy có vẻ như còn trẻ hơn thế nhiều – còn trẻ hơn anh nhiều đó, anh yêu quí ạ.
– Sáu người cơ à? Tất cả đều là những người chồng à?
Anh hỏi một cách khô khan. Đây là một luận điệu quen thuộc của Janine – chỉ khác là một tính chất mới thôi. Thật tình cô không thích những người chồng, hoặc thích làm một người vợ chủ yếu là cô muốn một tình trạng lúc nào cũng căng thẳng một cách lãng mạn, và kéo dài tới vô cùng lận.
– Ba hoặc bốn người là những người chồng – cô nói một cách thờ ơ. Nhưng khi em hỏi ông ấy sau đó những bà vợ ra làm sao – có lẽ tất cả đều được tự do kết hôn với ông ấy? – ông ấy đánh trống lảng bằng cách tán tụng em về cặp lông mày, hoặc một điều gì cũng ngớ ngẩn như thế.
– Tại sao? Em có cặp lông mày rất đẹp – Laurence nói. Anh cho rằng ông ấy đã yêu em, phải không?
– Ồ yêu một cách điên cuồng. Ông ấy đã bỏ ra rất nhiều thì giờ để suy nghĩ về việc làm cách nào ông ấy có thể thực hiện một cuộc so tài với anh. Thật là một sự thất vọng lớn cho ông ấy khi không thể thách đấu trước mặt anh.-
– Ông ấy có thể ném cái cốc – Laurence nói.
– Điều đó không tệ đâu, anh yêu quí ạ – cô nói, làm như cô đã không trông đợi nhiều sự khôn ngoan ở anh. Em sẽ đưa ra ý kiến này. Anh có muốn nhìn xem ông ta ra sao không?
– Nhìn xem ông ta ra sao ư? Anh thoáng giật mình.
Cô nắm lấy tay anh và dẫn anh vào phòng khách. Trên một cái giá vẽ ở bên cửa sổ là một tấm vải tuồn mà không bao giờ cô để anh nhìn thấy. Bây giờ, khi cô kéo tấm vải che ra và quay bức hình lại phía anh với một nụ cười của một đứa trẻ tinh quái, thì anh đã hiểu.
Đó là cái đầu và hai vai của một người trẻ tuổi. Mái tóc vàng của chàng ta thì dài, và nó cuộn xuống trên hai tai và rủ xuống tới cổ áo chàng. Mặt chàng thì mỏng và ra vẻ quí tộc, môi chàng mím lại trong một nụ cười nhẹ nhàng, một nụ cười có thể là thích thú, ngoại trừ cặp mắt của chàng.
Cặp mắt chàng là một màu xanh đậm, gần như màu đen vậy. Chúng có vẻ như bắt lấy và giữ chặt cái nhìn của Laurence, làm như chàng ta đang ra một mệnh lệnh nào đó. Có những chiều sâu ở cặp mắt được vẽ ra này, những chiều sâu của sự tối tăm, và khi Laurence nhìn vào cặp mắt đó, anh thấy rằng Janine đã không vẽ Roderick Jamieson mỉm cười.
Chắc chắn đây là một việc tốt nhất mà cô đã làm từ trước đến nay.
– Thật là tuyệt vời – Laurence kêu lên. Rồi cố làm ra vẻ không quan tâm tới. Thế đây là Thiếu tá Roderick Jamieson à?
– Ông ấy nói đó là một bức hình toàn hảo – tiếng cười bi bô trên môi Janine – ngoại trừ việc nó không làm cho ông ấy đẹp trai hơn.
Em nói với ông ấy rằng tính kiêu căng không thể chịu được của ông ấy đã bắt đầu làm em bực bội.
– Em phải thử một loại dầu khác – Laurence nói trong khi chọn lựa những từ ngữ để nói. Thật sự bức hình này rất đẹp.
– Có lẽ em sẽ thử một loại dầu khác. Với một cách đột ngột, cô đậy bức họa lại. Giọng nói của cô điềm nhiên và hờ hững – Thật là buồn cười.
Tối hôm đó, sau khi Janine đã ngủ rồi, cuối cùng thì Laurence viết cho vị bác sĩ ở Washington, người đã điều trị cho cô.
Ở chốn hẻo lánh này, bệnh tâm thần của Janine đã chuyển sang một đổi mới. Cô để trọn thì giờ để mơ mộng. Cô đã có những cuộc trò chuuyện tưởng tượng qua một bàn cầu cơ tự làm lấy. Cô có vẻ mạnh khỏe.
Ngòi bút của anh xuyên qua tờ giấy, đâm xuống tới tờ giấy thấm màu xanh ở bên dưới. Anh đốt bức thư trên bếp lò.
Phần 4
– Roderick nói rằng em phải rời xa anh – Janine nói lúc ăn điểm tâm, trong khi ngáp dài và mỉm cười với anh. Ông ấy nói là anh không hiểu được em, ông ấy nói là anh không tin tưởng một câu nào ở những điều mà em nói với anh về ông ấy, và anh nghĩ rằng em sắp điên khùng. Anh có nghĩ thế không?
Laurence đặt hết sự chú tâm vào việc quậy cốc cà phê, không tin vào sự biểu lộ của mắt anh. Hai bàn tay anh run rẩy. Phải chăng Janine đã nhìn thấy anh vật lộn với bức thư, đã nhìn thấy anh đốt nó đi, đã đoán ra nội dụng của nó?
– Ông ấy nói vậy hả? Ông ấy còn nói gì khác nữa không?
– Ồ, chớ để ý đến ông ấy. Ông ấy luôn luôn bịa ra chuyện – cô nhún vai.
Cô đứng dậy và hôn anh. Suốt thời gian còn lại trong ngày cô tỏ ra hớn hở, vui vẻ, dí dỏm và cô khước từ không để bị kéo trở lại với Roderick Jamieson.