Mọi việc đều được thu xếp thành công việc thông thường có thứ tự, và Laurence đã bắt đầu làm việc lại một cách đều đặn. Janine cũng giữ lời hứa của cô. Cô không còn kiếm cớ để làm đứt đoạn công việc của anh, cô mang bữa ăn trưa của anh tới trong một cái khay và để nó ở cửa phòng anh.
Một buổi xế chiều anh đi xuống nhà dưới. Trời đã mưa tầm tã suất cả ngày, anh đã ít khi trông thấy Janine. Anh thấy cô trong phòng khách, đang ngồi xếp chéo chân trên tấm thảm cũ của Đông phương phía trước lò sưởi.
Anh bất chợt giật nẩy mình lên khi trông thấy cô ở đó. Đã bao nhiêu lần khi còn là một cậu con trai nhỏ, chính anh cũng đã từng ngồi như thế trong khi mẹ anh đọc cho anh nghe truyện Robin Hood và những chàng hiệp sĩ của Vua Arthur, và một ngọn lửa nổ lép bép trong lò. Nhưng bây giờ thì không có lửa, chỉ có một ít tro nguội lạnh.
Janine không nghe thấy tiếng bước chân anh mà vẫn cứ mê mải vào một vật gì trên sàn nhà, trước mặt cô. Trong cái ánh sáng lờ mờ kỳ quái, hơn hao giờ hết trông cô giống như một bức họa của Divier. Cô không đẹp trong cái ý nghĩa thông thường của từ ngữ, cô chỉ có sức hấp dẫn và làm người ta không thể quên được thôi.
Anh bị bối rối khi thấy rõ là điều gì đã làm cô mê mải. Trên sàn nhà, cô đặt một cái bàn cờ gỗ khảm cũ kỹ vốn đã có ở trong nhà từ thời mà anh có thể nhớ lại. Cô đã lật ngửa nó lên và trên mặt sau bóng lộn cô để một cốc rượu bằng pha lê úp sấp xuống.
Hai đầu ngón tay của bàn tay phải cô đặt nhẹ nhàng lên cái đế cốc. Khi anh quan sát, cái cốc hình như trượt đi ngang qua mảnh ván do ý muốn riêng của chính nó, nó trượt đi theo những vòng cung chậm chạp, uốn éo, mang bàn tay của cô đi theo nó.
– Em đang làm gì thế, Janine? Anh hỏi.
Cô giật nảy mình, rú lên, đập một nhát vào hông cái cốc, làm nó lăn ra khỏi mảnh ván xuống sàn nhà.
– Không, không! – cô gào lên.
Anh đi vào trong phòng một cách thận trọng, như thể có một người nào đang ngủ ở đó.
– Anh làm em hoảng kinh- anh nói. Tha lỗi cho anh. Anh chỉ không thể tưởng tượng được là em đang làm gì thôi.
– Ồ! Cô nói, tự mình trấn tĩnh lại, hơi thở của cô còn hổn hển. Cô nhặt cái cốc lên và để nó lại chỗ cũ. Lúc này anh mới nhìn thấy là cô đã kẻ một cách cẩn thận bằng mực những chữ của vần a, b, c lên mặt sau của cái bàn cờ.
– Đã có khi nào anh nhận được các tín điệp bằng cách này chưa? Cô hỏi với sự hững hờ giả bộ. Mẹ và em thường làm việc đó hàng giờ đồng hồ, khi em còn là một cô gái, trước lúc mẹ chết.
– Những tín điệp của ai? Laurence hỏi, cố tình giữ vẻ hờ hững trong giọng nói của anh.
– Ồ, từ thế giới bên kia – Janine nói với anh, có vẻ ngạc nhiên là anh phải cần sự giải thích. Mẹ và em thường nói chuyện với cha bằng cách này, và ông đã mang tới đủ mọi thứ bạn bè kỳ quái. Mẹ nói đúng là giống hệt ông – khi ông còn tại thế – bao giờ ông cũng đưa về nhà những người kỳ dị nhất.
– Nhưng, Janine này… Laurence bắt đầu.
– Em giả tỉ – Janine nói thêm, trong khi nhìn anh chằm chằm – anh và bác sĩ sẽ nói rằng đó chính là cách mà mẹ dùng để trốn tránh sự thật.
Anh thoáng nghĩ tới bà mẹ Janine, một người hào hoa và đa cảm. Vốn được nuôi dưỡng một cách tao nhã, không được thừa hưởng một chút gì khi chồng bà bị chết đuối trong lúc đi thuyền trên sông Charles, bà đã mở một nhà trọ cho các sinh viên. Bằng cách nào đó, bà đã gửi Janine tới những trường học tốt nhất. Bà đã truyền vào cô con gái bà giấc mơ của chính bà cho một ngày khi với sắc đẹp và trí thông minh của cô, Janine sẽ thực hiện được sự thành công huy hoàng về một ngành chưa xác định rõ ràng – như là một ca sĩ chẳng hạn, hoặc một nữ diễn viên, hoặc một họa sĩ.
Bà đã chết trong mỏi mòn, nhưng mãn nguyện một cách thanh thản với công việc của bà, khoảng ít lâu trước khi Janine và Laurence thành hôn.
Lúc này Janine chăm chú nhìn anh với một chút thách thức trong nụ cười của cô.
– Hãy thử đi – cô nói. Đây là một ngôi nhà cổ tuyệt diệu. Nó đã được xây cất năm 1690 – hãy nghĩ tới những người đã sống và đã chết ở đây từ khi đó. Và một vài người trong bọn họ vẫn còn quanh quẩn ở đây. Em không biết tại sao một vài người còn ở lại và một vài người khác thì không, nhưng bao giờ thì cũng như thế. Hãy thử đi và coi xem có ai trong bọn họ sẽ nói chuyện với anh.
– Được lắm.
Anh nói và gượng gạo mỉm một nụ cười. Anh ngồi phịch xuống tấm thảm bên cạnh cô và nắm lấy bàn tay cô. Bàn tay nàng tuột khỏi tay anh, vì vậy anh cầm mảnh ván gỗ lên và đặt nó trước mặt anh.
– Chỉ để hai ngón tay lên cái cốc thôi – cô giải thích. Hãy thư giãn và chờ đợi, khi cái cốc di chuyển, hãy để cho nó mang bàn tay anh đi với nó.
Anh làm như thế, đã chuẩn bị sẵn sàng khi không có điều gì xảy ra thì sẽ mỉm cười và đề nghị một bữa ăn tối sớm hơn và đi xem chiếu bóng. Nhưng khi anh chờ đợi với các ngón tay đặt nhè nhẹ lên trên cái cốc pha lê, thì hình như sự tĩnh mịch siêu nhiên mà anh đã cảm thấy khi anh nhìn Janine đang tập hợp lại.
Cái cốc bắt đầu di chuyển. Anh không cảm thấy một sự cố gắng về cơ bắp có chủ ý nào, nhưng cái cốc trượt đi trong một vòng cung đều đặn ngang qua mảnh ván gỗ tới chữ N, nó ngừng lại, rồi trượt mau lới chữ O. Từ chỗ đó nó quanh trở lại một cách còn nhanh hơn nữa tới chữ N, rồi chữ O một lần nữa. Tới chư N, tới chữ O. Rồi với một cái giật mạnh thình lình, cái cốc lôi bàn tay anh đi thẳng băng qua miếng ván gỗ và bật ra ngoài rìa.
– “Không, không, không” – Janine đọc lên. Em đoán rằng ông ấy không muốn nói chuyện với anh, anh yêu mến ạ.
Với một cố gắng giữ bình tĩnh, Laurence lấy ra một điếu thuốc lá và châm lửa.
– Ai không muốn nói chuyện với anh hả Janine?
– Roderick Jamieson – cô nói. Thiếu tá Roderick Jamieson. Đã có một thời ông sống ở đây. Vừa lúc em đang nói chuyện với ông ấy thì anh bước vào. Ông ấy bị giết chết trong cuộc Cách mạng, ông ấy nói với em, ở trận chiến Yorktown. Ông ấy được chôn cất trong cái nghĩa trang nhỏ ở đằng sau. Ngày mai em sẽ đi tìm mộ bia của ông ấy.
Laurence nín thở. Anh đã để cỏ mọc dài trong cái nghĩa địa nhỏ bé, và đã không nói với Janine là ngôi mộ ở đó.
Nhưng hẳn là cô đã tìm thấy nó và đã cạo sạch rêu trên phiến đá hoa cương có mang tên Roderick Jamieson trên đó, mặc dù không có người nào trong gia đình đã bao giờ biết chắc Roderick Jamieson là ai.
– Anh biết – Laurence nói trong khi cảm thấy một sức nặng đang đè lên hai vai anh. Dĩ nhiên là em biết, Janine ạ.