VN88 VN88

Truyện Ma Con Vượn Bơi Trong Bể Kính

– Ái chà chà! Mac kìa. Hãy nhìn nó bây giờ xem.
Scott cũng reo lên:
– Giờ nó phải bằng cỡ con chuột rồi.
Glen hỏi:
– Cậu có nghĩ là nó sẽ lớn nữa không?
Scott trả lời:
– Làm sao mà tớ biết được. Nhưng cái bình giờ quá nhỏ so với nó rồi. Chúng mình phải tìm một chỗ khác rộng hơn cho nó.
– Thế cái bể kính mà cậu vẫn nuôi rùa biển đâu. Cậu còn giữ không?
Scott chạy nhanh vào nhà vệ sinh và tìm trên giá. Tốt quá, nó vẫn còn đây. Scott mang ra đặt lên bàn.
Rồi Scott bò duỗi dài ra sàn chui vào trong gầm giường. Nó lôi ra một túi sỏi xanh, một hòm nhỏ bằng nhựa đựng châu báu, một bộ xương bằng nhựa, một cây cọ nhựa.
Glen giật lấy túi sỏi và đổ vào trong bể kính. Rồi nó cẩn thận xếp những thứ đồ chơi chắc chắn giữa những viên sỏi.
Scott bảo Mac:
– Đứng sợ nhé.
Rồi nó chầm chậm đổ nước từ trong bình sang bể kính.
Mac trôi tuột sang nhà mới và bắt đầu bơi vòng quanh.
Glen vui vẻ nói:
– Này, trông tuyệt quá! Tớ nghĩ là nó rất thích chỗ ở mới này đấy.
Scott nói:
– Lấy cái bình nước trong bếp của mẹ tớ ra đây. Mac cần thêm một ít nữa.
Hai đứa đi ra khỏi phòng. Scott nói với lại:
– Mac, chúng tao sẽ quay lại ngay.
Scott tìm thấy cái bình ở trong bếp. Nó vừa lấy nước đầy bình vừa hỏi:
– Đố cậu biết Mac giống cái gì đấy? Nó giống như những con khỉ trong phim “Thầy phù thủy lừng danh” quá. Nó thậm chí còn có hai cánh con trên lưng nữa.
Glen đùa:
– Ừ, hai cánh nước.
Chúng nhanh chóng quay lại phòng Scott. Đang đi đột ngột Scott dừng lại làm Glen đâm sầm vào nó.
Glen làu bàu:
– Cậu đi cái kiểu gì hay thế?
Nhưng Scott không trả lời.
Nó chỉ tay ra phía trước.
Và thở hổn hển.
Chương 8

Scott và Glen bàng hoàng nhìn vào trong phòng. Sàn nhà đầy những viên sỏi xanh. Những viên sỏi mà Glen đã cẩn thận đặt vào trong bể kính.
Còn cái hòm châu báu mà nó nhẹ nhàng đặt giữa những viên sỏi thì nằm lộn ngược trên bàn học của Scott.
Scott nhìn khắp phòng tìm cây cọ. Nó đây rồi – giờ đã thành hai mảnh, một mảnh trong tủ quần áo còn mảnh kia ở trên giường.
Những mẩu xương của bộ xương tên cướp biển thì nằm rải rác khắp nơi.
Cứ như thể là có ai đó đã nhấc cái bể kính lên và dốc ngược nó xuống ấy. Ngoại trừ…
Thảm không bị thấm nước.
Cái bể kính vẫn ở nguyên chỗ cũ, trên bàn học của Scott.
Và nó vẫn còn nguyên lượng nước như lúc nãy.
Và Mac – Giờ nó đã to như con chuột túi con – vẫn đang vui vẻ bơi quanh bể kính.
Scott hỏi Glen:
– Cậu bày ra chuyện này à?
Glen quát:
– Cậu điên à? Làm sao mà tớ bày ra chuyện đó được? Lúc nào cậu cũng kè kè bên tớ mà.
– Ừ, nhưng chuyện này không thể tự nhiên xảy ra được.
Glen nhạo báng:
– Thật ư, Scott? Có thật thế không?
Scott đi lại bàn học. Sỏi kêu xào xạo dưới chân nó.
Nó dừng lại và nhìn vào bể kính.
Rồi nó hét toáng lên:
– Xem này! Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Ở đáy bể kính có một thứ quý giá nhất của Scott – một đồng đô la bằng bạc vào năm 1879. Và ngay bên cạnh đó là cái đồng hồ của Scott – Cái đồng hồ bố mua tặng nó vào sinh nhật trước. May mà đồng hồ không thấm nước.
Một vài xu, cái gọt bút chì, một cục tẩy và cả quả bóng cao su trắng nữa cũng ở đấy.
Scott nhắc đi nhắc lại:
– Tớ không thể tin được chuyện này. Tớ không thể nào tin được.
Khi Scott và Glen đang ngạc nhiên quan sát mọi chuyện thì Mac bơi luồn xuống dưới quả bóng cao su. Nó tung quả bóng lên trên mặt nước. Quả bóng vượt lên khỏi mặt nước, rơi bộp xuống mặt bàn và từ từ lăn xuống sàn.
Glen thốt lên:

VN88

Viết một bình luận