Con vượn bơi lông màu nâu đang lười biếng thả mình nổi lên trên mặt nước. Giờ nó đã to hơn lúc trước, khoảng cỡ một con cá vàng rồi.
Scott bảo Glen:
– Cậu chàng này đã to gấp ba lần lúc sáng rồi đấy.
Glen trả lời:
– Ừ có lẽ là vì nó đã ăn tới 20 pao thức ăn và tất cả mọi thứ trong bình.
Scott cố bám lấy hy vọng:
– Tớ không nghĩ là nó cố ý ăn những con kia. Bao nhiêu thức ăn nổi lềnh bềnh trong bình thì làm sao nó phân biệt được đâu là thức ăn, đâu là những con vượn con cơ chứ.
Glen tuyên bố:
– Thôi được rồi. Tớ không quan tâm đến việc nó có cố ý hay không. Dù sao nó cũng ăn những con kia rồi. Điều đó biến nó thành con khỉ lợn ghê tởm.
Scott cười to:
– Con khỉ lợn á.
Glen cũng phá lên cười:
– Ừ, chúng ta có một con khỉ biết bơi, biết vẫy và ăn tạp như lợn, làm con vật cưng. Nó đáng giá 3 đô 95 xu đấy.
– Cả cước phí nữa chứ. – Scott nhắc bạn và chúng cùng cười ngả nghiêng.
Glen hỏi:
– Này, chúng ta gọi nó là gì bây giờ?
Scott nói:
– Ừ, chúng ta sẽ không gọi nó là con khỉ lợn. Nghe thế không được.
Glen gợi ý:
– Gọi nó là Oinker nhé.
Scott nhướng mày lên:
– Tớ không thích cái tên ấy.
– Hay gọi nó là Hercules.
Scott bảo:
– Đúng là một cái tên ngốc nghếch.
Glen tự ái:
– Thế cậu định gọi nó là gì?
Scott nghĩ khoảng một phút. Nó vẫn chưa nghĩ ra một cái tên thật hay cho con vượn biết bơi, biết vẫy mà ăn tạp như lợn này. Nhưng nó nghĩ ra một cái tên rất hay cho chó. Chỉ bởi vì Kelly rất dị ứng với chó mà nó không được nuôi chó trong nhà. Có lẽ mình nên đặt cái tên đó cho con vượn bơi này. Nó nghĩ.
Scott bảo Glen:
– Mac. Tớ nghĩ ra một cái tên rất hay là Mac.
Đúng lúc đó Kelly đi ngang qua phòng Scott.
Đúng rồi! Kelly sẽ phải rút lại những lời nói về chuyện Scott đã ngu ngốc khi đặt mua những con vượn bơi.
– Chị Kelly! – Scott gọi, cố lấy giọng nhẹ nhàng. – Chị có muốn xem một thứ cực kỳ thú vị không?
Kelly thò đầu vào phòng trả lời:
– Chẳng có gì là thú vị ở trong phòng này cả.
Scott tức giận làu bàu:
– Nghe thật chướng tai.
Glen chen vào:
– Đúng đấy! Đã bao giờ chị nhìn thấy một con khỉ lợn biết bơi, biết vẫy chưa?
Kelly trả lời:
– Được rồi chị sẽ kiểm tra xem chúng mày dối trá đến mức nào.
Glen trêu chọc:
– Oa! Kelly, chị vừa ngộ vừa xấu.
Scott quan sát Kelly đủng đỉnh đi vào phòng. Khi đi ngang qua Glen nó nguýt dài một cái. Rồi nó nhìn vào cái bình. Đúng thế. Rồi đến cả Kelly cũng sẽ phải công nhận Mac là thứ tuyệt vời nhất trên thế giới.
Kelly chán nản nói:
– Thế đấy! Nó là cái gì vậy? Một thứ đồ chơi tuyệt vời tưởng tượng à?
Scott nói:
– Không! Nó là Mac – một con vượn bơi khổng lồ.
Kelly tuyên bố:
– Làm gì có cái gì trong bình. Đúng là một lũ ngố.
Nói xong Kelly quay người lại và đi ra cửa.
Scott vội nhìn vào trong bình. Mac không có ở đó.
– Em cam đoan với chị là nó có ở đây. Nếu chị đợi thêm chút nữa, em thề là nó sẽ chui ra đấy.
Kelly cười mỉa mai:
– Chị không có đủ thời gian để ngồi đây mà đợi người bạn tưởng tượng của chúng mày. Chị có những người bạn thật sự đang đợi ở dưới kia.
Scott tức tối nghe tiếng cười của Kelly vọng lại khi nó đi xuống nhà dưới. Nó nhìn chằm chằm vào bình, cố tìm dấu vết của Mac. Glen đi vòng quanh bàn ngắm nghía cái bình từ phía khác.
Cuối cùng Scott nhìn thấy những cái bong bóng nhỏ phát ra từ đáy phễu. Rồi nó thấy một cái bong bóng khác được nhả lên, cái này to hơn và sủi nhanh hơn.
Scott chỉ:
– Này Glen, nhìn chỗ này này.
Glen cũng nhìn chằm chằm vào cái phễu. Bọt sủi càng ngày càng nhanh, càng nhiều. Cứ như là bình nước đang sôi ấy.
Scott đến cạnh bình và chạm ngón tay vào thử xem nóng không. Nhưng thực tế lại ngược lại, nước lạnh như đá.
Cái phễu đột nhiên rung lên bần bật.
Scott chuẩn bị tư thế để chạy đi. Chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Khi Scott đang chằm chằm nhìn vào cái bình thì cái phễu đổ xuống và nứt đôi ra. Và… Mac đang đứng giữa hai mảnh vỡ.
Glen reo lên: