VN88 VN88

Truyện Ma Con Vượn Bơi Trong Bể Kính

– Chưa. Mẹ muốn nhìn thấy con dậy.
Scott cố gắng ngồi dậy.
Điều đó có lẽ đã làm mẹ hài lòng.
Mẹ đi ra khỏi phòng, nói với lại:
– Tốt. Bây giờ thì nhanh lên, mặc quần áo vào. Có lẽ con còn kịp ăn một chút gì đó trước khi đi học đấy.
Scott lại nằm uỵch xuống giường và nhắm mắt lại.
– Mẹ bảo dậy đi, nhóc con ngốc nghếch.
Kelly nói khi đi ngang qua phòng Scott đang mở cửa. Nó gào to hơn:
– Mẹ ơi! Thằng nhóc vẫn ngủ đây này.
– Không phải đâu ạ.
Scott cũng hét lại và nhảy ra khỏi giường. Nó hấp tấp chạy lại kiểm tra những con vượn bơi.
Chúng vẫn còn bé tí. Nhưng trông chúng không còn giống như những hạt bụi trắng li ti nữa. Trông chúng đã có vẻ to hơn một chút.
Chúng đang lớn đấy. Tuyệt thật! Scott lôi cái áo may ô ra khỏi tủ quần áo. Khi mặc được nửa chừng thì nó nghe thấy tiếng con gì đó đang cắn, nhai. Cái gì vậy nhỉ? Nó kéo nốt cái áo xuống.
Có khi đó là tiếng mấy cành cây cọ vào tường nhà cũng nên. – Scott tự nhủ. Nó thò đầu ra cửa sổ cạnh bàn học. Cái cây bên ngoài vẫn lặng im.
Nhưng Scott vẫn nghe thấy tiếng động.
Nó lắng tai nghe kỹ – và nhận ra tiếng động không phải từ bên ngoài.
Tiếng đó phát ra từ trong phòng.
Ngay cạnh nó.
Scott nhảy vội ra xa khỏi bàn. Rồi nó nhìn chằm chằm vào cái bình. Nó không thể tin được vào mắt mình nữa.
Một con vượn bơi đang tì vào cạnh bình và gặm cái cạnh bình bằng nhựa.
Con vượn bơi này rất to, to hơn tất cả những con vượn bơi khác gộp lại. Scott đoán nó phải to bằng cỡ con nòng nọc.
Scott chộp lấy cái kính phóng đại và quan sát con vượn bơi này. Nhìn gần nó còn đẹp hơn cả những con trong hình quảng cáo. Và trông nó còn giống khỉ nữa. Lông nó màu nâu phủ toàn thân. Thậm chí nó còn có chân và tay nữa.
Nó đang đứng ở đáy bình nhìn lại Scott. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là thứ thú vị nhất mà Scott đã từng nhìn thấy.
– Scott! Nhanh lên!
Scott nhận ra giọng mẹ như sắp cáu đến nơi.
Scott nói với con vật cưng mới của nó:
– Tao phải đi bây giờ đây. Nhưng tao sẽ gặp mày sau nhé. Được chứ, cậu bé?
Lúc Scott nói thì những điều ngạc nhiên nhất đã xảy ra.
Mình tưởng tượng ra thế. – Scott nghĩ. Chứ chuyện đó không thể xảy ra được.
Scott giụi mắt nhìn lại.
Không! Nó không thể tin được.
Con vượn bơi đó đang vẫy tay nói với nó.

– Tớ nói thật với cậu đấy, nó đã vẫy tay với tớ.
Scott nhắc lại lần thứ mười nghìn khi nó và Glen dừng xe đạp của chúng ở gara nhà Scott sau giờ học. Nó nói thêm:
– Trông nó giống hệt một con khỉ.
Glen cười:
– Thôi được rồi. Cái bình phát nổ tối hôm qua và bây giờ chúng ta có một con khỉ bơi khổng lồ biết vẫy tay – ý cậu là thế chứ gì?
Scott phản đối:
– Tớ không bảo là nó khổng lồ.
Nó xuống khỏi xe đạp và đẩy chân chống xuống.
Glen trả lời:
– Cậu đã nói thế. Ở nhà tập thể cậu chẳng bảo với Randy và Zack nó là một con vượn bơi khổng lồ là gì.
– Ừ, đúng thế! – Scott đồng ý khi nó đi trước mở cửa vào nhà. – Nó khổng lồ là so với những con vượn bơi khác đấy chứ.
Lúc hai đứa đến phòng Scott, Glen đẩy Scott sang một bên chạy đến bên cái bình trước.
– Oa! – Nó thở hổn hển.
Scott nói với vẻ tự mãn:
– Tớ đã bảo với cậu là nó to lắm rồi mà.
– To á? Trông nó như một con King Kông ấy.
Scott cười to. Nó biết Glen đã phóng đại nhưng nó biết cuối cùng Glen đã phải tin. Scott hỏi:
– Thế nó có vẫy cậu không?
– Có, – Glen vừa trả lời vừa nhấc cái bình lên. – nó vẫy như điên ấy.
Scott đòi:
– Đưa tớ xem nào.
– Đợi chút đã. – Glen thì thầm. Nó kề cái bình vào tai. – Này! Cậu sẽ không tin được đâu.
Scott tò mò hỏi:
– Cái gì vậy?
– Tớ nghĩ là nó đang hát cho tớ nghe.
Scott trả lời:
– Cậu đúng là thằng ngố.
– Còn lâu. Cậu ngố thì có. – Glen trả lời khi nó đặt cái bình xuống bàn. – Chẳng có con khỉ khổng lồ nào ở đây cả.
Scott nhìn chằm chằm vào cái bình. Đúng thật. Con vượn bơi đã vẫy nó chẳng thấy đâu cả. Nó ở đâu được nhỉ? Scott tự hỏi. Mình biết nó đã ở đây. Mình biết cái mình đã nhìn thấy.
– Tớ đã nói với cậu rồi, Glen. Sáng nay tớ còn thấy nó ở đây mà.
Glen lầm bầm.

VN88

Viết một bình luận