Ba ngày sau Scott bảo Glen.
– Cậu nghe này. – Nó lắc lắc cái bình gí vào tai Glen.
Glen lắng nghe và nói:
– Tớ chẳng nghe thấy gì cả.
Scott lại lắc cái bình, gí sát hơn nữa vào tai Glen và hỏi.
– Giờ cậu có nghe thấy gì không?
Glen lắc đầu, nhưng nó dừng lại:
– Có. Khó mà nghe rõ được là tiếng gì.
Scott nói:
– Tớ nghĩ thế là được rồi. Mac đã khô đi và trở về là miếng pha lê ban đầu.
Glen lo lắng:
– Tớ không nghĩ thế.
Scott cố gắng thuyết phục cả Glen và chính nó:
– Nó đã ra khỏi nước ba ngày nay rồi.
– Vì sao chúng ta không quẳng cái bình ngu ngốc này vào thùng rác và quên chuyện này đi nhỉ.
Scott lắc đầu:
– Vì chúng ta phải chắc là nó đã biến mất. Và ta không chắc được trừ phi nhìn tận mắt.
Glen từ chối:
– Tớ không muốn nhìn đâu.
– Chúng ta phải nhìn, Glen ạ, dù chính bản thân tớ cũng không muốn nhìn. Nếu không lúc nào chúng mình cũng lo là Mac sẽ chui ra và tìm giết chúng ta.
Scott hít một hơi thật sâu và mở lớp băng dính phía ngoài ra.
Glen hoảng sợ nhảy khỏi giường:
– Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó không trở về là miếng pha lê. Sẽ thế nào nếu nó đang cố chui ra?
Scott dừng tay mở.
– Ý cậu định nói gì?
– Sẽ thế nào nếu nó bám chắc vào cạnh bình và ta không nghe tiếng nó khi lắc?
Scott trả lời:
– Chẳng có cái gì trong đó để lầm được.
Và để chắc chắn, nó lấy hết sức lắc mạnh cái bình.
Scott lại tiếp tục bóc băng dính. Qua từng lớp băng dính bóc ra cái lọ trở nên rõ hơn.
Sẽ thế nào nếu Glen đúng? Có lẽ mở bình ra là một sai lầm lớn.
Hai tay Scott run bắn lên khi bóc lớp băng dính cuối cùng ra.
Glen cảnh cáo:
– Nếu cậu mở ra mà nó vẫn còn trong đó thì chúng ta chết mất.
Scott biết điều đó. Nhưng nó phải mở cái bình ra để chắc rằng Mac đã mãi mãi biến mất khỏi đời nó.
Scott nín thở. Nhưng khi mở nắp ra, nó thở phào nhẹ nhõm.
Scott hào hứng hét lên:
– Glen! Thế là được rồi.
Glen cũng hét lên, bá lấy cổ Scott.
– Hoan hô. Thế là ta thoát khỏi Mac rồi.
Khoảng một phút, hai đứa ngồi trên giường, chằm chằm nhìn vào cái bình. Scott không thể tin được là cuối cùng chuyện này đã kết thúc. Nó không thể tin được cái còn lại cuối cùng của con quỷ lại chỉ là miếng pha lê đen.
Cuối cùng Glen phá tan sự im lặng:
– Chúng ta sẽ làm gì với nó đây?
Scott trả lời:
– Chẳng làm gì cả. Chúng ta sẽ không bao giờ lặp lại chuyện này nữa. Cho đến khi chúng ta chết Mac vẫn sẽ chỉ là một miếng pha lê. Và nó sẽ ở đây mãi mãi.
Scott tống cái bình vào góc trong của tủ quần áo.
Con khỉ lợn biết vẫy, biết bơi cuối cùng đã biến mất khỏi đời chúng.
Chương Kết