Swanhild chỉ còn một phương độc nhứt. Nàng bèn rắp tâm theo và giở tìm trong tập sách hằng năm của nhà bưu điện.
Căn phòng mở ra, bác sĩ Newton bước vào. Nàng lẳng lặng dò ý tứ trên mặt ông tạ Ông nghiêng mình nói:
– Ông Albury cũng đồng ý với tôi sau khi xem bệnh: ông anh cô thoát khỏi nguy rồi. Mạch chạy như thường và giấc ngủ bình yên, các vết thương không mấy chốc sẽ lành. Tôi xin khen phục cô đã biết phòng độc và buộc các vết thương mau lẹ được đến thế, nếu để máu ra nhiều quá thì đến nguy cho tính mệnh chứ chẳng không.
– Thế còn bệnh tình Kate?
– Thực đáng buồn! Cô ấy khó lòng qua khỏi được. Tôi muốn biết ý kiến một vị chuyên môn.
– Cái đó xin ông cứ tùy tiện. Về phần tinh thần thì anh tôi bây giờ thế nào?
– Tôi chưa biết thế nào nói ngay được. Phải đợi ông ấy thức dậy đã. Ngoài vết thương bị sưng do lúc ngã, xem ra ông cũng không đến nỗi nào.
– Ngã như thế có thành mất trí nhớ được không ạ?
– Tôi cũng không được rõ. Xương đầu không bị dập thế thì chỉ ngủ ngon một giấc, cái bệnh quên kia cũng mất đi.
– Nhưng nếu bệnh cứ dai dẳng thì liệu thành bất trị không ạ?
– Không thể nói quyết được điều gì bây giờ. Nếu đến nước ấy thì tôi sẽ nói với cô mời một bác sĩ chuyên trị về tâm thần.
Swanhild nói một giọng chua xót:
– Tôi sợ rằng mời cũng không ích gì.
Ông ôn tồn:
– Ồ, ồ! Có lý nào! Cô cứ yên tâm cô ạ, nào có gì là trầm trọng đâu!
Người thiếu nữ chợt nhớ ra ông bác sĩ đến miền này mới được ít lâu thôi. (Chuyện nhà nàng hẳn ông ta không được rõ). Nàng hỏi nữa:
– Theo ý kiến ông, những vết thương ông buộc kia là do sự gì gây nên?
– Điều này khiến tôi làm lạ. Những vết tích không được rõ. Một con vật đói nào xổng ra cũng không chừng. Tôi đã báo tin cho viên tuần tra cảnh liệu. Tôi lại nghe người quản gia kể lại với tôi rằng anh em nhà Ades đã có lần đe dọa ông anh cộ Cả ba tên ấy đều có những con chó hung dữ, có lẽ những con chó kia giữ việc sủa cô con gái có mặt đấy, là người làm chứng đáng lo ngại, trong lúc chúng đánh anh cộ Dẫu sao, tôi mong rằng lúc ngả dậy, bệnh nhân của tôi sẽ buồn cười cho những câu nói điên rồ đã thốt ra đêm naỵ Tôi thử hỏi cô, cái chuyện con quái vật kia có nghĩa lý gì không nào? Ông Oliver chẳng qua mê sảng đấy.
Swanhild lạnh lùng đáp:
– Những câu ấy không phải chuyện điên rồ chút nào hết, vì anh tôi mà nhớ được những điều trông thấy trong rừng thì anh tôi đến tự tử. (Nàng đưa tay cho ông Newton trông thấy những búc chân dung của tổ phụ và nói rõ ý mình). Từ trước đến nay, những người kia đều như thế này cả đấy, ông ạ.
Ông tỏ vẻ mặt không tin và nhạo báng:
– Những chuyện vô lý ấy có những gì là sự thực nào?
– Tổ phụ tôi chết y như thế năm 1890. Báo :”Times” ra ngày 18 tháng 10 năm ấy tường thuật cả vụ điều tra về việc ấy.
Ông nhìn người thiếu nữ, vẻ ngẫm nghĩ:
– Hình như tôi cũng có đọc bài ấy rồi. Tôi, tôi cho là những câu chuyện truyền khẩu của bọn vú nuôi, con ở. Lúc này cô vẫn còn bị hốt hoảng vì những sự kích động vừa qua, nhưng đến sáng mai là cô lại tỉnh trí được như trước ngay, rồi nhà chuyên trách chắc là sẽ tìm ra được con vật hung ác. Bây giờ tôi thử đi xem hai người bệnh của tôi xem nào!
Swanhild lại cầm cuốn chỉ nam bưu điện và biên ra một bản những tên và địa chỉ của nhiều người. Cửa bỗng lại mở ra. Người thiếu nữ reo lên:
– Kìa, anh Gođard!
Người vừa vào khẽ đáp:
– Swanhild!
Và giọng nói đầy ý trách móc, thương hại và kinh sợ.
Gođard hơn Swanhild một vài tuổi, người nhỏ nhắn, mảnh khảnh. Trên khuôn mặt xương xương, dưới mái tóc đen và rậm, tươi sáng đôi con mắt nâu lóng lánh và cái miệng của người sắc sảo hữu duyên. Chàng ăn mặc sơ sài một bộ quần áo hàng mỏng nhẹ không được thẳng nếp, đầu đội một cái mũ cáp lưỡi trai mềm và dẹt và xách lủng lẳng một ngọn đèn xe lớn trong bàn tay trái đeo găng. Gođard bị thương nặng hồi chiến tranh, phải mang một cánh tay gỗ. Thấy Swanhild ngạc nhiên nhìn chiếc đèn, chàng ngiêm giọng nói:
– Phải, chính đèn của cô đấy.
Nàng nghẹn tiếng hỏi:
– Ồ! Anh Gođard, anh cũng vào rừng đấy sao?
Chàng làu nhàu:
– Giá cô rủ tôi cùng vào mới phải. Đêm qua tôi làm việc khuya. Lúc đi nằm, thấy có lửa đèn thấp thoáng trong rừng, tôi mới thử vào đó xem cho biết, thì, trời ơi! Tôi trông thấy các con chó…
Chàng đặt chiếc đèn xuống và nắm chặt bàn tay lạnh lại, nói tiếp:
– Tôi cứ nghĩ đến cái việc cô vào rừng có một mình, (giọng chàng vẫn trách móc) lại vào sau những việc xảy ra này!… Ồ, lão Walton đã cho tôi biết hết đầu đuôi rồi… tôi thực không thể nào bực mình hơn được nữa.
Chàng vo tròn mãi cái mũ trong tay, Swanhild cảm động nhắc câu nói lúc nãy:
– Thế ra anh có vào trong rừng!…
– Thì có gì đáng kể? Trong rừng không còn nguy hiểm nữa vì trời lúc ấy đã đang mưa.
Trước thấy ông bác sĩ tỏ thái độ không tin lời mình, nay được nghe Gođard nhận theo những giả thuyết về con quái vật, Swanhild cũng thấy được dễ chịu trong lòng. Nàng đem cái việc mạo hiểm đêm qua ra vắn tắt thuật lại. Gođard hỏi:
– Thế là Oliver thoát nạn và tâm trí vẫn yên lành rồi. Thì cô còn lo sợ gì bây giờ?
Nàng đáp: