Oliver lại đưa tay lên thái dương, ngập ngừng. Ông bác sĩ liền đưa cho chàng một cốc thuốc ông vừa pha xong; chàng đỡ lấy uống ngay, không nghĩ ngợi. Swanhild nhận thấy mùi laudanum (#3) pha trong cốc thuốc.
– Tôi lấy làm lạ về cái mùi thối đó. Lúc ấy chúng tôi đi trong bóng tối hoàn toàn. Con Holder, con chó của tôi, thì nép sát mình vào tôi. Hốt nhiên, Kate hét lên một tiếng khiếp sợ! Tôi thì cảm trước rằng một sự gì đang tiến đến trước mặt tôi. Tôi chắc chắn rằng con quái vật đã có ở đây, nhưng cũng chắc chắn rằng tôi sẽ thoát thân.
Swanhild gật đầu:
– Em hiểu rồi, anh ạ.
Chàng có ý tức giận:
– Không, đừng có cho tôi là một đứa nhút nhát hay một người điên! Vả lại bây giờ tôi không cho cái gì là lạ lùng hết: sao sáng trên trời, thông trong rừng, cái rét lúc ấy và con quái vật bò trong bóng tối, tất cả mọi thứ ấy như lôi cuốn tôi vào một cơn sóng hỗn độn những cảm giác mơ hồ và quen thuộc. Sự ấy không có gì độc ác dữ dội, cũng không phũ phàng, nhưng chỉ kinh khủng! Thực kinh khủng!… Con Holder rên lên những tiếng sợ hãi, mà tóc tôi thì dựng đứng cả trên đầu! Chừng như con chó biết trước được một sự khủng khiếp sắp xảy ra. Tôi nghe thấy tiếng tôi kêu Trời, cô Kate thì rú lên, con Holder cũng tru lên đáp lại. Trong nháy mắt, cái vật ấy chiếm lấy tôi. Tôi liền cuống cuồng chống cự lại, chống cự với một sức mà tôi không hiểu sức gì, ở trong một thứ bóng đen hình như có lóe ra nhiều tia sáng. Thế rồi tất cả thành tối tăm và có lẽ chính lúc đó là lúc tôi ngã quật xuống. Tôi mở mắt ra thấy ở phòng ngoài nhà này. Em Swan cũng ở đó, với cô Kate nữa… Trời!
Oliver úp tay che mặt mà rên lên những tiếng buồn thảm.
Khi thấy con chó Alex đứng bên cạnh giường và nhìn chàng một vẻ quý mến, Oliver hỏi:
– Con Holder đâu?
Tưởng cứ nên nói thật ngay cho chàng biết, Swanhild đáp gọn một tiếng:
– Chết rồi.
– Con Holder chết rồi?
– Sau khi đã bảo vệ anh và cô Kate con chó bị xé nát cả mình. Đối với một con chó trung thành thực không còn cái chết nào đẹp được hơn thế.
Chàng than thở:
– Giá tôi đừng kháng cự thì tất con quái vật sẽ không hại Kate với con Holder!
Giọng nói hạ thấp dần. Đã tới lúc buồn ngủ không thể cưỡng được nữa, chàng cũng gắng trỗi dậy:
– Swanhild, anh mà chết đi thì em sẽ là gia trưởng. Vậy thì lại đến lượt em sẽ thành tội nhân trong họ nhà ta…
Nỗi khổ sở của chàng mạnh đến nỗi trong giây lát có thể làm tan được hiệu lực của thuốc ngủ vừa uống. Chàng tiếp theo:
– Swanhild, em thề quyết với anh nhé: em phải thề rằng dù anh sống hay dù anh chết, dù anh ra điên ra dại hay anh vẫn khôn như thường, em cũng tìm, hết cách để khám phá sự bí mật kia nhé?
– Em xin hứa theo lời anh.
– Em sẽ mời thầy Lodge, hoặc hỏi nhà thần linh học, hoặc người đàn bà nhà Kynaston đã mời về.
– Em xin lấy danh dự hứa theo lời anh
– Balavasty và Crookes đã thất bại hồi ông chúng ta mất, nhưng từ hồi ấy đến nay khoa học đã tiến hơn.
Trí chàng minh mẫn được trong vài phút: chàng nhận biết cái trách nhiệm của một người sống hay chết có ảnh hưởng đến số mệnh một người đàn bà.
– Em mà không thề với anh, quyết để tâm đến cái việc kia ngay từ sáng sớm mai thì anh không thể nào yên lòng được. Em phải nhớ đấy: anh sống hay anh chết, anh bình thường hay điên dở cũng vậy, nghe không?
– Vâng, em xin thề sẽ theo ý anh.
Oliver ngả người xuống, thở một tiếng dài: chàng đã nhọc mệt hết sức. Nhưng chàng vẫn căn dặn:
– Nếu còn có em là gia trưởng, em sẽ phải lĩnh cái hương hỏa là lời nguyền tai hại của dòng họ nhà tạ Em sẽ nên mời Lodge về điều tra hay mời bà thầy… Em phải thề… lấy danh dự mà…
Tiếng chàng chìm vào trong những lời lầm rầm, sau cùng chàng ngủ mất.
Chú thích:
(1-) Reggie: Tên người anh cả đã chết.
(2-) thần trùng hút máu: Theo dị đoan bên Âu châu, người chết có thể hiện về ban đêm hút máu người sống.
(3-) Laudanum: (đọc là lô- đa-nôm) là thuốc ngủ, trong có chất nha – phiến tinh.
Chương 4
TÌM MỘT BÀ THẦY
Những giờ tiếp theo đó thực là một giấc ác mộng ghê gớm đối với Swanhild. Trong khi ấy, nàng nhớ lại những giờ hấp hối của người anh cả trong gia đình nàng. Cũng những mùi thuốc ấy trong nhà, cũng một bầu không khí nặng nề đêm nay và cũng sự kinh khủng y như thế. Nàng nóng lòng mong trời chóng sáng.
Mọi người trong nhà không ai đi ngủ. Mấy ông thầy thuốc thì không tiếc công sức. Một cô khán hộ coi giấc ngủ của Oliver. Đối với Kate cũng không thiếu một phép cứu chữa nào.
Ngồi một mình trong phòng Holbein và nỗi kích thích ban đầu đã dẹp, Swanhild nhận thấy ngay cả tình thế bi đát bấy giờ. Oliver vẫn còn sống đã đành nhưng nếu chàng nhớ rõ chi tiết trong tấn thảm kịch thì không thể nào ngăn nổi chàng sẽ quyên sinh. Muốn tránh điều nhục nhã kia cho gia đình nàng. Swanhild phải làm thế nào thành công được trong cái việc ba mươi đời ông cha đều đã thất bại: là khám phá ra con quái vật truyền kiếp xem thuộc về giống nào.
Chẳng biết hình thù nó ra sao? Mà tại sao nó lại không ra hại nàng? Lúc nàng vào trong rừng thì nó nấp ở đâu? Nó lại ở đâu mà đến? Bao nhiêu phen xảy ra những thảm kịch ngày trước, người ra không tìm được qua một dấu vết nào.