VN88 VN88

Truyện Ma Con Quỷ Truyền Kiếp

Rồi túm lấy da cổ anh chàng trong nắm tay dữ tợn, Oliver lắc rất mạnh người phóng viên. Cô hồn lúc đó há miệng ngừng bặt nửa chừng câu, còn những người đàn bà khác thì đờ người ra vì kinh dị. Họ cùng kêu lên:
– Con quái vật đấy!
Thì Oliver ôn tồn bảo ngay:
– Không phải đâu, các bà ạ, tôi không phải là con quái vật, mà chỉ là chủ nhân của khu rừng này thôi. Xin các bà làm ơn ra khỏi rừng này cho.
Chàng buông Curtiss ra để cúi nhặt cái khăn quàng của một người đàn bà đánh rơi và nhã nhặn đưa cho người ấy. Chàng mỉm cười bảo người đàn bà:
– Con đường rặng thông kia là lối ngắn nhất để các bà trở về chỗ đỗ xe đó.
Curtiss chững chạc nói:
– Tôi rất lấy làm ân hận vì đã phiền ông, ông Hammond ạ, nhưng tôi không thể hiểu được tại sao ông đối xử với tôi một cách thô bạo thế! Chúng tôi đến đây chỉ cốt khám phá ra sự bí mật của những việc xảy ra ở đây thôi, mà bà Robinson đây, ông hẳn cũng đã biết tiếng bà…
Oliver ghìm giọng bục tức, ngắt lời:
– Ông bước ngay đi! Đừng để tôi phải nổi giận. Cũng chỉ vì có các bà kia ở đây nên tôi mới tha cho ông một trận đấy!
Gođard cũng nói vào:
– Phải đấy, ông ạ, tôi van ông, ông đi đi! Ông không biết được ông đang nhúng tay vào việc nguy hiểm đến bực nào đâu, mà rồi có xảy ra chuyện gì đều là tại ông cả đấy.
Curtiss vẫn nói cứng:
– Xin lỗi ông. Tự tôi, tôi không nghĩ ra việc xét nghiệm này làm gì, đây là tôi chỉ theo lệnh của nhà báo phải làm thôi.
Oliver càu nhàu:
– Này, ông đừng có cãi cọ lôi thôi, chỉ thêm trái lè ra thôi!
Chàng đặt cái đèn chiếu vào tận tay người phóng viên: thế là anh chàng liền hết bướng. Người cô hồn cũng vừa kéo tay Curtiss rồi cùng mọi người lảng xạ Gođard luôn tay khoác cánh tay bạn, định dìu chàng theo bọn kia, nhưng Oliver nói:
– Khoan đã. Để họ đi khỏi hãy hay.
Mặc dầu trời rét, Gođard cũng toát mồ hôi lo sợ, lòng bị dầy vò khổ sở bởi sự hiểu biết bỡ ngỡ của mình.
– Chả nhẽ ta cứ đứng mãi đây cho đến lúc bọn ngốc kia ra khỏi rừng sao?
Oliver mỉm cười trong ánh sáng cuối cùng của ngọn đèn xe và đáp:
– Tôi không muốn lại phải mắng vào mặt họ một trận nữa. Kìa sao anh lại run lên thế này?
Ánh sáng đã khuất hẳn, hai người chìm trong vừng bóng tối dày đặc. Gođard nghe ngóng một lát rồi lại kêu:
– Trời ơi, tôi van anh! Đừng ở đây nữa! Tôi, tôi thấy kinh sợ quá.
– Thì nào có việc gì đâu mà sợ! Mà sao anh lại khoác tấm chăn kia thế?
– Tôi… À, cứ khoác bừa, thế thôi. Anh ạ, tôi nói thực đấy, tôi sợ lắm.
– Rõ khéo cái thằng cha Gođard này! Lại Swanhild giao cho anh phải coi giữ tôi, chứ gì? Nhưng tôi đã bảo rằng không việc gì hết kia mà. Chỉ có tôi là gặp nạn được thôi, mà tôi cũng biết nhiều điều kia!
Gođard kinh dị hỏi:
– Anh biết con qúai vật là ai rồi ư?
– Không, nhưng tôi biết phải nói lời gì để xua đuổi được con quái vật, cái ký ức tổ truyền của tôi đã mách tôi điều ấy. Vậy nếu nó đến thì phải hét lên Heysaa!… Heysaa!… Tại sao mà… Gì thế này… (chàng quát lên), Gođard nó đến đấy!!!
Lời nói chàng rú lên ở tiếng sau rốt.
Chạy đi! Trốn ngay đi, chạy, chạy mau lên, Gođard. Đã bảo nó đến đấy mà!…, Heysaa… a… a!!!
Tiếng thét thoạt cất bằng giọng người, sau phá lên chuyển thành tiếng trống quái gở dị kỳ mà Gođard đã nghe thấy đưa ra từ trong phòng bí mật.

Chương 30

ĐI CỨU GOĐARD

Chiếc xe bọn Luna về tới lâu đài giữa lúc Will ra tới đường cái.
Swanhild hỏi thì lão Walton thưa rằng cậu Hammond chưa về. Bất giác nàng đưa mắt nhìn bao quanh: sao trời lấp láy, gió thổi lạnh và khan – một đêm thuận tiện cho con quái vật. Luna đoán được ý nàng, khe khẽ nói:
– Ông ấy đã hứa với ta rồi, lo gì.
Bà Yorke lên phòng riêng của bà, Luna đứng trong đại sảnh để ngắm kỷ vật săn bắn mà Swanhild nói cho nàng thấy cái đẹp. Bỗng chuông điện thoại kêu ran. Hai người giật mình. Swanhild vội vàng đến trả lời. Nàng lại nghe những câu đúng như hai tuần lễ trước.
Tiếng Will hỏi:
– Allo! Lâu đài Dannow phải không. Đi gọi hộ miss Hammond, mau lên!
– Tôi đây. Việc gì thế?

VN88

Viết một bình luận