– Kate! Trời ơi! Kate bị con quái vật hại rồi!
Rồi chàng ngất người trong tay cô em gái. Bà lão Walton nói:
– Bị xúc động mạnh quá, không thể gượng được nữa. Walton với Stredwick, hai người khiêng cậu sang phòng ngủ.
Bà ta quay lại, giọng quả quyết nói với Swanhild:
– Cô với tôi lên buộc lấy vết thương cũng được.
Chuông điện thoại reo. Người đầy tớ gái nhỏ tiếng bảo cô chủ:
– Bác gác báo tin bác sĩ Newton mấy phút nữa sẽ đến. Lúc ấy Oliver lại hồi tỉnh dần dần.
Diện mạo Oliver giống em gái như đúc, nhưng mớ tóc rất đậm của chàng màu đen và hai mắt xanh thẫm hơn. Trừ bên thái dương mang một chỗ sưng u lên khá lớn, cả khuôn mặt chỉ bị xây xát nhẹ thôi.
Chàng cất tiêng hơi rè, gọi em:
– Này Swan! Sao tôi lại ở nhà thế? Tôi cứ tưởng vẫn ở bên anh Gođard đấy!
Chàng đưa tay quấn băng sờ lên trán ngượng ngập hỏi:
– Lại có băng buộc!… Tại sao tôi lại phải nằm thế này?
Swanhild vội đáp:
– Em tìm thấy anh ở trong rừng đấy.
– Nhưng sao lại trong rừng!… Tôi không còn nhớ được tí gì hết. Sau khi ở dưới Dannow ra về…
Tiếng nói của chàng thấp xuống, nghe không được rõ.
– À, à! Tôi đã sắp nhớ ra rồi… Tôi đánh nhau với con quái vật… Này Swan ạ! Khốn nạn cô Kate!… Không thể nào đánh lui được con quái vật.
Swanhild cúi xuống giường và đặt bàn tay mát rượi lên cái trán nóng bừng của Oliver. Nàng dịu dàng an ủi chàng:
– Thôi! Anh ạ, anh đừng quan tâm đến việc ấy.
Chàng nức nở khóc:
– Lần này là lần đầu tiên con quỷ truyền kiếp của nhà ta xông đến hại một người đàn bà! Mà cũng lỗi tại anh: nếu anh không chống cự kịch liệt với nó thì nó không hại đến Kate!
Swanhild ngắt lời nói:
– Anh Oliver, thế… anh trông thấy thế nào?
Chàng nhíp mắt lại:
– Em muốn cho anh tránh khỏi cái số phận của tổ phụ chúng ta chứ gì? Bây giờ thì anh chẳng còn nhớ gì cả.
Nhưng trong lúc đó, nàng thấy ánh lên trong mắt chàng một tia lửa đỏ, dấu hiệu một sự xúc động mạnh. Chàng hét lên:
– Reggie (#1)!
Swanhild cũng kêu:
– Oliver! Chẳng lẽ anh mà cũng tưởng… Không anh điên rồi! (Nàng nói câu ấy vì thấy Oliver không cãi). Tôi mong rằng anh điên thực đấy.
– Không, anh không điên. Anh biết trước người quê vùng này họ sẽ bàn tán những gì rồi. Họ cho rằng… (chàng thấy rất khó nói) Reggie đã hóa ra… thần trùng hút máu (#2), mà từ khi anh ấy mất đến nay bây giờ trời rét mới đóng giá lần này là lần đầu…
Swanhild vội ngăn lại:
– Suỵt! Anh cứ thuật lại những việc xảy ra đêm hôm nay cũng có thể phá tan cái thuyết dị đoan khả ố ấy.
– Nhưng anh không trông thấy gì hết, hay là anh không có thể nhớ tí gì. (Chàng đưa tay lên ấn thái dương và nói tiếp). Đầu anh có bị thương ko?
– Có một vết sưng lớn. Chắc anh ngã nên bị.
– Có lẽ… Mà chắc hẳn vì cái ngã mạnh ấy mà anh không thể nhớ được các điều.
Bác sĩ Newton bước vào.
Ông là một người to béo, mặt mày tỉnh táo, dù giữa lúc đêm khuya. Bao giờ cũng lạc quan trước đã, ông nói quyết ngay:
– Ông Hammond, ông đã kêu to được, thế là triệu chứng tốt rồi đó.
– Thưa bác sĩ, tôi bây giờ chỉ thấy trong người mệt lắm. Còn bệnh tình cô Kate thì thế nào?
– Bọn thanh niên thường vẫn dai sức chịu đựng; tôi mới chỉ nói được thế thôi. Bà Walton đang dọn cho cô ấy một căn phòng ở đây vì cô ta không thể nào mang đi xa được.
Ông xem xét cẩn thận Oliver, rồi kết luận:
– Không có gì đáng lo ngại hết. Khâu một mũi vào chỗ rách, thế là xong.
Ông gài nốt được một chiếc kim băng nữa thì chàng lại ngả mình xuống đám gối nệm. Ông hỏi:
– Thế nào? Hai người gặp tai nạn gì mà đến nỗi thế?
– Tôi ở Mansby Place trở về theo đường tắt qua rừng thì gặp cô Katẹ Cô ở với người ông, ở một túp nhà nhỏ cuối Dannow – hạ.
Ông cụ Ốm nên cô ta đến nhà người gác kiểm lâm gọi điện thoại mời ông đến xem.
– À! Nếu thế thì được rồi! Bà Walton lúc nãy đã bảo gọi điện thoại mời ông bác sĩ Albury và cô Blacke nữ khán hộ. Họ đến là ta bảo đến ngay nhà cụ Stringer. Thế rồi sao? Ông bảo ông gặp cô Kate, rồi sao nữa?
– Tôi bảo cô để tôi gọi điện thoại hộ, vì tôi vừa đi qua nhà gác kiểm lâm. Cô Kate liền cùng với tôi trở gót lại cho đến chỗ cây thông bị sét đánh lủng. Lúc ấy tôi ngửi thấy rõ ràng một mùi thối nát đưa ra…