Giọng đổi khác của nàng nhận thấy cũng dễ dù ở trong tiếng chào vồn vã. Trông nàng như già đi, nhọc nhằn hết cả hơi sức.
– Ồ, Swanhild! Rõ may mắn chưa! Anh chắc hai ta cùng muốn chuyện trò với nhau một lúc trước khi gặp mặt bọn kia.
– Em… ấy, … À anh… anh tưởng…
Nàng liếc mắt, không dám nhìn thẳng chàng:
– Em nghĩ rằng ta tránh gặp nhau trong ít lâu thì hơn.
– Được, cái đó anh xin tùy em. Có lẽ như thế tốt hơn thực.
– Anh Gođard! (Nàng vừa nói vừa âu yếm cầm lấy tay chàng). Anh bao giờ cũng hiểu lòng em!
Không có gì khác thường trong vẻ người của nàng, duy chỉ thấy đôi mắt quầng thâm, trong đó lộ ra một sự thất vọng ghê gớm. Song mới từ hôm trước đến hôm nay mà nàng già hẳn đi đến mười năm trời!
Chàng xót thương bảo nàng:
– Em ạ, anh hiểu em là vì anh yêu em. Nhưng anh chắc rằng cái điều miss Bartendale, giữ kín là một sự nguy hiểm.
– Không bao giờ xảy ra việc gì được, nếu Oliver cứ giữ đúng lời hứa tránh xa khu rừng và căn phòng kín.
– Nhưng cứ cấm đoán như thế suốt đời được sao!
– Đàng thế. Dẫu sao Luna với em đợi vài ba hôm nữa đã, còn thì nhất định không nói một điều gì cho anh ấy biết vội. Về phần anh, anh cũng đừng nói gì hết nhé!
– Được, anh nghe rồi. Nhưng em cũng nên biết anh áy náy đến chừng nào!
Nàng ngượng ngùng nhìn bạn:
– Gođard ơi, về việc nhân duyên của đôi ta em muốn nói cho anh biết trước điều này: nếu có ai bị buộc vào tội ám sát cô Kate, nếu Oliver với em phải nói rõ sự thực, thì…
Nàng ngưng bặt, đuối nhược quá, đôi mắt chứa đầy vẻ kinh hoảng. Chàng tái hẳn người đi, đón hỏi:
– Thì em trả lại lời giao ước cho anh sao? Thế ra cớ sự kia ghê gớm đến thế kia ư?
– Vâng ghê tởm hết sức! Các báo sẽ gây thành một vụ vỡ lở nhục nhã vô cùng!
– Thôi, em đừng nói nữa. Về phần em, anh không muốn em sẽ phải theo một cuộc sum vầy vội vã, nhưng nếu tình thế bắt buộc thì anh sẽ xin một phép giá thú đặc biệt. Anh muốn có quyền được công nhiên chia sẻ nỗi lo buồn với em: anh lại cho rằng Luna mà bỏ Oliver giữa đường thì thực là hèn lắm.
Swanhild ngửng phắt đầu lên:
– Gođard, em cấm anh không được nói thế đấy! Hai người ấy không thể còn mong gì với nhau được nữa.
– Sao vậy? Đôi bên vẫn mến nhau kia mà…
– Từ đêm vừa rồi thì tình thế đổi khác hẳn.
Chàng khẽ nói:
– Trừ có em với anh.
Hai người đã bỏ đường rộng đi tới một chỗ có bóng cây tọ Swanhild gieo người ngồi lên một thân cây để úp mặt vào hai bàn taỵ Gođard đến ngồi bên cạnh nàng. Một lúc lâu, nhờ có sự âu yếm thầm lặng kia phấn khởi lòng, nàng mới nói:
– Giá em mà có thể nói được hết mọi điều với anh thì cũng cam.
– Thôi, không nhắc đến chuyện đó nữa. Anh đố em biết em đã tìm được gì rồi nào.
Nàng khẽ reo lên:
– Lập cảo của Culpeper!
Chàng lắc đầu:
– Phải, nhưng ta không nên mừng vội. Bản thuật lại việc cụ Pháp sư khai ngôi mộ cổ với các việc do đó mà xảy ra, nhưng bản ấy không cho thấy một tia sáng nào về con quái vật cả.
– Thế thì Luna nói đúng đấy. Đi, ta về nói chuyện này cho chị ấy biết đi!
– Thì anh đến cũng để nói việc ấy. Nhưng anh chỉ sợ rằng chúng ta lại bị những “bím tóc vàng ánh” kia đánh lừa thôi.
Chú thích:
(1-) Hullo: Tiếng chào hỏi thân mật lúc gặp nhau.
Chương 26
ĐẦU MỐI CÁC MANH MỐI: 1520 _ 1651
Vào tới gian Holbein, trong đó Oliver, bà Yorke với cô cháu gái của bà đang nói chuyện, việc thứ nhất của Gođard là đưa mắt nhìn bức chân dung của Warlock treo trên tường.
Luna vẫn giữ thái độ thường ngày; dịu dàng và vô tư lự. Tuy thế, chàng cũng nhận thấy một vết nhăn sâu vừa xuất hiện ăn ngang trên vùng trán nàng.
Oliver bảo chàng:
– Buổi sáng nay chúng tôi không tìm được cái gì đáng để ý cả, Swan chắc cũng chẳng nói chuyện cho anh biết rồi.
Gođard:
– Tôi thì may mắn hơn đôi chút. Tôi đã dò được một bài thuật sự dài (chàng ngoảnh nói với Luna) mà có lẽ cô thấy có ẩn một nghĩa kín: đó là bài kể thuật lại việc cụ Magnus khai ngôi mộ.