– Là vì tôi muốn tránh sự truyền giao tư tưởng. Đây, những điều đại lược tôi nhờ biên lại đây: “Derek Carver, người Flaman theo đạo mới trốn sang Anh. Ngụ Ở Brigton và mở quán rượu Sư Tử Đen ở phố Bliack Lion. Bị kết tội phản đạo năm 1555 và hành hình ở Lerves, trước cửa nhà hàng Ngôi Sao. Y bị chết thiêu cùng với tập Kinh Thánh thệ phản, trên một giàn củi chất và trong một cái thùng gỗ hắc ín”.
Oliver và Swanhild cùng kêu lên một tiếng kinh tởm. Luna đặt mảnh giấy vừa đọc trên bàn. Nàng trầm tiếng nói:
– Tôi chỉ cần biết bằng ấy điều là đủ.
Swanhild đưa người về phía trước, đôi mắt lóng lánh một tia lửa khác thường. Nàng hỏi Luna:
– Chắc cô có thể khêu gợi trong ký ức nặng di truyền của anh Oliver để đánh thức dậy những điều mà tổ tiên nhà tôi đã từng biết về chuyện con quái vật chứ?
Luna đáp:
– Tôi chắc may ra cũng được. Ông anh cô là nơi tàng trữ những kỷ niệm về cụ Warlock nhà này.
Oliver cũng ngả người về phía Luna, vẻ mặt đăm đăm chăm chú. Chàng nói:
– Tôi hiểu rồi. Còn anh Gođard, anh nghĩ sao?
Gođard:
– Tôi không bao giờ ngờ vực cái tài của miss Bartendalẹ Duy chỉ có những cử chỉ bí mật của miss Bartendale làm tôi cứ phải nghĩ ngợi.
– Tôi phải biết chắc chắn những lời chỉ dẫn của ông Hammond có là chân thực lắm mới được. Bây giờ ta lấy thanh gươm và những bím tóc làm căn cứ mà dò tìm xem những việc xảy ra cho cụ Pháp sư là những việc gì. Khi đã biết những điều đó, ta sẽ dò tìm xa hơn lên.
Oliver reo:
– Lần giở được trong trí não người như lần từng trang trong cuốn sách thì thực là kỳ diệu! Thế thì, nếu cụ Warlock đã trông thấy con quái vật, tất nhiên trí não cụ cũng bị kích thích mạnh, cũng mang dấu vết sâu chẳng kém gì trí não Godfrey bị kích thích vì cái chết thảm độc của Carver.
Luna lắc đầu:
– Không. Không giản dị đến thế đâu. Thấy con quái vật được có vài ba ngày thì ông cụ Pháp sư đã chết, mà con cái ông cụ đã có từ lâu rồi. Vậy mà sự kích thích chỉ có thể di lại cho con cháu sau này khi cha mẹ chưa có con đã bị kích thích.
– À, ra thế. Nếu vậy ra cô lại dò tìm lấy một người dòng họ Hammond nào đã trông thấy con quái vật trước khi người ấy có con, phải không?
– Vâng. Mà tìm như thế sẽ mất nhiều thì giờ lắm, vì mỗi lần thôi miên không được lâu quá một giờ. Như vậy, trong khoảng dăm ba ngày, ngày nào ta cũng phải có một lần thí nghiệm mới được.
Oliver đáp ngay:
– Xin sẵn lòng theo ý cô.
Swanhild hỏi:
– Còn tôi, tôi có giúp cô được việc gì không?
– Tôi tiếc rằng, không giúp được gì hết.
Oliver:
– Lạ nhỉ. Tôi cứ tưởng rằng người đàn bà là người dễ cảm xúc hơn cả, tất dễ nhận những dấu vết xúc cảm hơn mới phải chứ?
Luna:
– Không phải đâu! Người đàn bà là người dễ nóng nẩy rối loạn hơn, có thế thôi. Vả lại, những ký ức di truyền cũng như đặc tính của dòng dõi, truyền lại một cách oái oăm lắm:: không cứ định lệ nào; thường thường thì ở mỗi thế hệ chỉ lưu lại và chỉ phát triển ở riêng một người nào trong họ đó thôi. Miss Hammond cũng có thể giúp đỡ tôi một việc là lục tìm trong các nhà kho, hầm chứa, các hòm rương, các ngăn kéo để thu nhặt những giấy má cổ tìm thấy trong các nơi đó. Cái bản cảo cô đưa tôi xem hôm qua có nói rằng nhà bác học và chiêm tinh học Nicholas Culpeper năm 1651 đã có điều tra về con quái vật. Culpeper chắc cũng có viết tường tận về công cuộc đó, bây giờ mà tìm ra được bản ấy thì hay cho tôi vô chừng!
Swanhild mừng rỡ nói:
– Vâng, tôi về nhà xin tức khắc đi tìm ngay.
– Thế là mỗi người chúng ta đều đã có một việc. Đến mai, tôi sẽ đi Dannow để theo cuộc điều tra của các nhà chuyên trách, ông Hammond ạ. (Oliver rất vui lòng). Còn bây giờ ta nghỉ ngơi thôi. Gần hai giờ rồi, ta hút một điếu thuốc lá và xoay nói chuyện khác để đợi bữa cơm thì vừa. Không nên làm việc quá sức.
Chương 19
CON BÒ VÀNG ĐẾN SUSSEX
Sự chú ý của công chúng đối với những việc bí mật ở Dannow thực là sôi nổi. Tuy nhà viết báo Curtiss đã tìm cách giữ độc quyền những tin tức đã đăng, nhưng các nhà báo khác thấy câu chuyện kia rất quan trọng và có nhiều việc ly kì lắm, họ bỏ qua không đành. Phần lớn những nhà báo đo đi lục lại các ngăn tủ, lấy lên những cảo cũ về chuyện ma quái để đăng lên những chỗ tốt nhất trên tờ báo mình. Những người chưa thành thạo trong nghề thì đi tra cứu trong một thư viện nào gần nhất về khoa tà thuật, về chuyện viên quái, rồi vội vàng viết thành bài báo dưới ký: Một nhà thần học trứ danh hoặc Một nhà linh hồn học xuất sắc.
Báo Daily Post bỏ xa các bạn đồng nghiệp vì đăng trên trang nhất bài tường thuật các thảm kịch từ trước đến bây giờ.
Các phóng viên, bọn người bán đồ cổ, cùng những người tích trữ những kỷ vật đua nhau đổ vào miền Dannow. Những cây nào đã có người bị nạn nằm dưới gốc là họ đến nậy hết từng mảnh vỏ. Trong làng, người ta gặp thấy những nhà trinh thám công không và những người dở hơi đến đó để tìm những kỷ vật dị kỳ và quái gở.
Anh em nhà Hammond bị bọn người tò mò xông vào tận trong vườn quấy rối. Oliver đã tiếp được của nhiều tuần báo mười bốn bức thứ xin những bài chàng viết về truyền tục của gia đình chàng. New York đánh sang một bức điện, trong đó người ta tặng chàng một số tiền kinh ngạc mà chỉ đổi lấy một bức ảnh chụp gian phòng bí mật.
Swanhild và Oliver hôm đó ra tận ga Hassocks đón Lunạ Nàng vừa tới nơi, hai anh em đã kể chuyện cho nàng nghe biết mọi việc. Thừa lúc Oliver nói chuyện với viên sếp gạ Swanhild ghé tai Luna nói nhỏ mấy tiếng:
Chàng thấy thế bảo em gái: