– Nhưng xem xét con chó làm gì?
– Để may ra tìm được những dấu hiệu gì, có thể giúp tôi biết kẻ đã giết nó là vật như thế nào chăng.
Oliver có vẻ không tin, chàng hỏi:
– Thế ra cô vẫn công nhận có một nguyên nhân hữu hình thực tại, trong vụ này sao?
– Vâng.
– Dù biết trước rằng con Holder không báo hiệu gì cho tôi biết trước.
Luna gật đầu:
– Dù thế nữa! Cho cả đến ma quái, vong hồn chăng nữa cũng không ra khỏi cái thông lệ của vật hữu hình. Gây nên được những thương tích như thế này thì vật hiển hiện kia dù ở hạng nào mặc lòng, cũng phải khoác lấy một hình thể chắc chắn, cũng phải hiện nguyên hình.
Theo lời Oliver, Warren gói con chó vào tấm chăn dạ hắn mang theo. Hắn lễ phép nói:
– Xin bà thứ lỗi chọ Tôi thì cũng nghĩ rằng không cần phải viện đến yêu ma, cũng có thể phân giải được vật này rất dễ.
Oliver vội hỏi:
– Ồ! Warren! Thế cứ sức anh thì liệu anh có xé nát một con chó lớn như con Holder được như thế này không đã nào?
– Thưa ông, mình tôi thì không, nhưng hai người đàn ông thì có thể được lắm.
Luna lại trầm ngâm một lát, rồi sau nàng bàn:
– Nếu ta bỏ giả thuyết có nhiều hung thủ trong vụ này thì ta phải đồ rằng án mạng gây nên do một giống có sức như một con ngựa có bốn chân, khỏe mạnh ghê gớm, lại có thể đến đây và đi khỏi đây không ai biết được bằng cách bí mật nào.
Warren lại bàn:
– Hay một con khỉ đột lớn cũng nên? Ta phải đi hỏi xem có con vật nào xổng ra ở miền tây này không. Nhưng tôi mong rằng, không, thì hơn, vì tôi còn muốn trả thù.
– Mọi người quay trở về, yên lặng.
Luna Bartendale nói:
– Ông Hammond, ông nên cho nhà chức trách biết việc này đi.
Oliver đáp:
– Xin vâng. Anh Warren, anh giúp ông Gođard đem con Holder lên xe, rồi về ngay bên nhà tôi bảo lão Walton để nó vào một nơi để rồi miss Bartendale còn khám xét lại. Xong rồi, anh đi trình cảnh sát nghe không?
Khi Gođard với Warren cùng mang cái bọc thảm hại kia đi, Luna mới nói:
– Nếu ta không thể tìm được manh mối nào khác, ta vẫn có thể cho vụ án mạng này vào loại vụ án mạng ở phố Morgue trong truyện của Edgar Poe kia mà.
Olievr hỏi nàng:
– Nhưng cô không tin chuyện ấy chứ?
– Không, nhưng cũng phải lấy một chuyện làm quà cho nhà chức trách chứ? Bây giờ, tôi lại muốn thử tìm một lần nữa xem.
Cô, Swanhild, Gođard (lúc ấy đã xong việc ngoài xe) với Oliver lại quay vào rừng, nhưng Luna vẫn không tìm được manh mối nào khác. Đến chỗ phân giới bên kia của khu rừng, Luna đứng lại trước một gò thông nhô lên ở khoảng giữa khu rừng và miền bờ bể.
Swanhild giảng giải:
– Gò này chính là Gò Sét (Thunder s Barrow), một di tích của ngôi lăng huyệt cổ.
Bốn người cùng lên dốc, Luna ngắm cái hình “Thằng người Dannow” một lát rồi hỏi:
– Cái mô đất kia có liên lạc gì với con quái vật không nhỉ?
Swanhild vừa nhìn anh vừa đáp:
– Cái đó tôi không được rõ.
Oliver cũng lắc đầu:
– Cả tôi cũng vậy. Thực ra, thì ngày còn bé, chúng tôi không được phép nghe những sự tích về con quái vật, mà về sau, lớn lên cũng không có mấy thì giờ rảnh để lưu tâm đến.
– Tôi hiểu. Bây giờ xin ông đưa tôi đi xem những hình ảnh về con quái vật còn trong nhà thờ di.
Oliver giữ Luna lại lúc nàng toan bước xuống:
– Miss Bartendale, cho tôi hỏi một câu đã. Vừa rồi, ở trong rừng, cô không tìm thấy một dấu hiệu huyền bí nào, cũng không thấy vết tích tỏ ra rằng có một giống thú to lớn nào đã đến đây… Vậy, nếu không có một vật trần gian nào, lại cũng không có một vật yêu ma nào trong việc này, thì phỏng đoán cái gì được?
– Ông Hammond ạ, tôi xin nhắc lại câu thứ nhất tôi đã hỏi ông: Con Holder có báo trước cho ông để ý đến một sự gì đang hiện đến bấy giờ không? Có lẽ vì ông bị ngã choáng đầu nên không nhớ được nữa chăng? Nếu quả ông không quên – nếu quả con chó không tỏ ra một dấu hiệu có kẻ lạ tiến đến – thì chứng cứ đã rõ rệt: con quái vật nhà ông thuộc về một cõi khác, một chiều khác: đó là chiều thứ năm. Vì nếu là giống ở cõi trần, hay ở cõi vong hồn chăng nữa, bản năng của giống chó cũng có thể cảm thấy được.
– Cái cõi thứ năm kia là thế nào?
– Cả khoa học lẫn tôn giáo đều không có quyền lực gì đối với cái cõi đó. Tôi hết lòng cầu mong cho con yêu quái nhà ông không phải là giống trong cái cõi này.
Rồi không giảng giải gì thêm, cô dần dà đi trở xuống, Swanhild đến bên nắm lấy cánh tay cô, giọng nài nỉ:
– Cành cây dò mạch của cô không phải là tìm được đủ mọi thứ. Tuy nó dò được các vết máu đấy, nhưng cô nên biết rằng ngay dưới chân cô vừa rồi, có cả một thế giới người chết, vậy mà có thấy cành cây ấy động đậy qua tí nào đâu:
Luna đưa mắt nhìn quanh mình, cô ôn tồn nói:
– Vết máu rơi là một đằng, cô ạ; còn những người chết và chôn cất theo lễ thường mà họ tin thờ lại là một đằng khác. Những kẻ chết dưới gò đấy kia vẫn được yên nghỉ, hay ít ra vẫn được yên nghỉ còn ban ngày. Ban đêm thì… thì có lẽ cái đó lại là chuyện khác.
Cô ngừng lời và bỗng rùng mình:
– Ở đây lạnh thực! Thôi ta vào nhà thờ đi!
Chương 9