– Anh tôi lúc nào cũng chỉ quan tâm về những chuyện này. Cha chúng tôi chết ở ngoài trận, mẹ chúng tôi chẳng mấy chốc cũng lại chết theo. Hai anh em tôi thành trơ trọi ở đời, họ hàng chẳng còn ai nữa… Mà, tôi cũng không hiểu tại sao lại đem chuyện nhà tôi ra làm bận tai cô thế này?
– Đó là vì tôi được lòng tin cậy của cô đấy. (Luna đổi chuyện). Chẳng hay ngoài khu rừng cây ra thì con quái vật kia có bao giờ hiển hiện ở nơi khác không?
– Có ạ! Ngày xưa Oliver Hammond là cụ thân sinh ra ông cụ Godfrey Hammond ẩn tu, với con gái đã bị con quái vật giết chết trong cuộc đi viếng nhà thờ ở Rocamadour. Hồi ấy Godfrey Hammond cùng đi với cha và em gái, trông thấy việc ấy mà không chết, rồi về sau mới hãm mình trong đời tu hành.
– Tại sao con quái vật chỉ hiện ra những đêm mùa rét nhỉ?
Swanhild đáp:
– Có một bài hát khác nói đến điều đó. Bài hát thế này:
Ở đâu thông mọc um,
Đêm sao, lạnh và rét.
Gia trưởng nhà Hammond,
Sẽ gặp phải lúc chết.
Luna lại nói:
– Xét cho cùng thì tai họa chỉ nhè giáng xuống những người làm chủ nhân của khu trang trại kia thôi. Không bao giờ thấy con quái vật ở ngay trong lâu đài chứ?
– Có đấy ạ, có một lần. Người gia trưởng hồi ấy là sir Magnus Pháp sư, cháu cụ Hammond ẩn tu.
– Có phải sir Magnus chính là nhân vật trong những chuyện dị đoan truyền lại đấy không?
– Vâng, chính phải đấy. Sir Magnus thường làm những phép phù thủy trong cái phòng bí mật – phòng này có một cửa sổ ngay dưới bóng thông. Tôi nghe nói lại rằng ông cầu được con quái vật giúp phép rồi thì luyện tập theo cách bảo ban của nó; ông cụ lại hy sinh đứa cháu nhỏ của mình để tạ Ơn. Có nhiều người lại quả quyết những: nào ông cụ đã bán hồn cho quỷ Satan; nào ông cụ cử hành những ác lễ, những cuộc yêu thuật; nào ông cụ giết những trẻ nhỏ làm lễ vật, hoặc nữa cho con quái vật bắt sống những trẻ nhỏ ăn thịt, thôi thì đủ các lời độc địa bàn ra nói vào?
Luna ra chiều hết sức chăm chú đến các điều đó. Sau cùng nàng hỏi:
– Về sau, cái chết của cụ Pháp sư ấy ra sao?
– Ông cụ tự tử sau khi bà vợ bị chết một cách tàn ác: chính mắt bà này trông thấy con quái vật giết chết và ăn thịt con bà. Ông cụ tự tử rồi người nhà đem táng trong nhà thờ. Bọn dân quê ở vùng Dannow, người thì vẫn tin rằng vong hồn ông cụ đã làm cho những người trong dòng họ Hammond hóa ra trùng hút máu; kẻ thì bảo rằng ông cụ chết rồi, quái vật vẫn sống và ở ngay trong cái phòng bí mật.
Chú thích:
(1-) Chiến sĩ quân Thập tự: Chiến sĩ Thập tự là những người sung vào đội quân chinh phạt của khắp châu Âu hồi thế kỷ thứ XI để đi chiếm lấy thành Jérusalem của dân Hồi. Họ lấy hình Thập tự giá đính trên chiến phục để làm dấu hiệu, nên gọi là quân Thập tự.
(2-) sir Oliver Hammond: Tuy trùng tên họ, nhưng không nên lầm với Oliver, anh Swanhild.
(3-) Ngày Phán Xét sau cùng: Tức là đến lúc tận thế, người ta đều chết hết, khi ấy sẽ cùng đến trước một tòa án (tòa Phán Xét) để nghe Thượng Đế (đức Chúa Trời) tuyên án về những phúc và tội của mỗi người trong lúc sống ở trần gian. (Theo sự tin tưởng trong đạo Cơ Đốc).
Chương 7
CHIỀU THỨ NĂM
Miss Bartendale trầm ngâm một lát, cằm đặt lên lòng bàn taỵ Một hồi lâu, cô nói:
– Không bao giờ có khói mà không có lửa, ít khi những chuyện truyền khẩu lại không có dựa lên một sự có thực nào. Mà, cái phòng bí mật kia…
– Cô sẽ được thấy cái phòng ấy. Chỉ có anh em nhà tôi là được vào đấy, sợ cho tôi tớ vào chúng làm khác chỗ những thứ trong phòng.
– Những thứ nào trong phòng?
– Những pho sách, những bình hóa học của cụ Warlock để lại trong ấy, khác nào như một thứ phòng thí nghiệm. Lúc ông cụ hấp hối, có trối lại rằng cái chìa khóa sự bí mật, sau này sẽ tìm thấy ở đó.
Luna mở to mắt, ngạc nhiên:
– Thế mà bốn trăm năm trời nay vẫn không một ai khám phá được điều gì! Thế căn phòng có còn y nguyên các thứ không?
– Ngoài một vài cái bị bọn quân lính của Cromwell(#1) lấy mất hay làm vỡ hồi họ đóng binh trong lâu đài Dannow, còn thì không ai đụng chạm tới những vật ở đâu vẫn ở nguyên đấy. Theo lời bà Blavatsky và sir Williams Crookes thì có lẽ bọn quân lính đã lấy mất hoặc hủy hoại mất những dấu tích cốt yếu nhất rồi.
– Nếu thế thì đến tôi, tôi không biết có được may mắn hơn không?
Swanhild bàn góp:
– Từ 1890 đến nay, một vài khoa học chuyên môn cũng đã tiến được nhiều rồi.
Luna trịnh trọng gật đầu:
– Có thế. Bà Blavatsky là một nhà thần linh học, còn tôi, tôi là một nhà siêu linh học kia!
– Siêu linh nghĩa là gì ạ?
– Nghĩa là tôi có một giác quan thứ sáu(#2)rất sắc sảo và nhờ giác quan ấy tôi có thể tìm thấy được dấu vết con quái vật trong rừng.
– Nhưng giác quan thứ sáu là thế nào?
– Đó là trực giác. Hẳn cô cũng đã có lần tự nhiên thấy lòng mình gớm sợ, ác cảm ngay với một vài người rồi, mãi sau, biết rõ người ta hơn, quả nhiên thấy mình không nghĩ lầm, có phải thế không?
– Vâng, chính thế đấy.
– Đó là nhờ giác quan thứ sáu của cô báo cho cô biết trước đó. Cái trực giác của ta kia chính là cái ý niệm về sự hòa đối trong cuộc đời, về sự thật, sự công bằng, minh bạch ở đời. Khi nào người ta đã ra khỏi cái cõi thật phải, và minh bạch ấy hoặc bằng lời nói hoặc ở trong tâm ý hoặc nửa lộ ra diện mạo bề ngoài, khi ấy tức khắc có sự ngang chướng mà ta nhận thấy được ngay; những ý nghĩ sâu xa, một tính khí ưa vật dục, hay cái số chết về tai họa, đó là những điều làm mất sự hòa đối – sự mất hòa đối hay sự ngang hướng ấy, nếu gặp ở nhân vật nào là chúng tôi cảm thấy được ngaỵ Nhà thần linh học có khiếu riêng về mặt này, cũng như những người khác có khiếu riêng về hội họa hay về âm nhạc. Vậy, nếu đêm vừa rồi, có xảy ra trong rừng một việc kỳ quái nào, một chuyện phi thường nào, thì tôi sẽ có thề tìm ra được dấu vết (Luna hỏi tiếp). Thế, lúc cô đi tìm trong rừng, ngoài ông anh cô và cô con gái tên Kate, con chó còn đánh hơi giúp cho cô thấy được cái gì khác nữa không?
– Không, tôi không nhận thấy gì lạ hết. Chỉ thấy con chó lúc được ra khỏi rừng thì có vẻ bằng lòng lắm.
– Trong câu chuyện ông anh cô kể lại có một chỗ tôi lấy làm lạ: là con chó theo ông ấy sao không sủa báo trước cho chủ biết rằng kẻ thù đang tiến tới gần?
– Trời! Quái lạ thực.