VN88 VN88

Truyện Ma Con Quỷ Truyền Kiếp

– Chi phái nhà cô tậu được lâu đài Dannow từ hồi nào?
– Chính tổ tiên nhà tôi xây dựng nên
– Cô còn những cảo thư cũ không?
– Nhà tôi hiện giữ một tập cảo có ấn tín của vua Canute chứng nhận rằng Réginald, con trai Hammond là chủ nhân tòa cổ thất trước.
– Tập gia phả lập năm 1650, có biên chép các hồi nó hiện lên giáng họa, và những tên người bị hại đều ghi chú bằng mực đỏ. Một tập gia phả nữa thuật lại những việc xảy ra từ năm 1650 đến năm 1890.
– Cô còn biết những di tích chứng chỉ nào nữa không?
– Còn. Trong nhà thờ thuộc lâu đài Dannow có một phiến đá trên mặt tạc nổi hình một người chiến sĩ quân Thập tự (#1) và dưới chân người ấy, một hình thù to lớn có ý tả con quái vật. Thứ bia ấy dựng lên để kỷ niệm công đức sir Oliver Hammond(#2) , người đã đương đầu với con quái vật mà không chết, xin theo quân Thập tự lần chinh phạt thứ nhất để khỏi phải nhớ lại và bỏ mình trong hồi này. Nhà chúng tôi lại có một bức tranh đề tặng cho Godfrey Hammond năm 1387. Bức tranh vẽ một con vật rất dị kỳ. Ông Godfrey Hammond này đã có lần trông thấy con quái vật và từ đó cho đến hết đời chỉ lấy sự cầu nguyện ăn năn làm công việc, sống như một nhà tu hành ẩn dật, hãm mình trong một phòng kín nhỏ hẹp xây áp với nhà thờ. Người nào trong họ Hammond đã có gặp con quái vật cũng đều tự sát hết, trừ ra chỉ có hai ông kia là không, nhưng vào đội quân thập tự hay là làm nhà ẩn tu cũng là hai cách tự tử rồi.
– Con vật tạc ở phiến đá với con vật trong bức họa trông hình thù thế nào?
– Cũng khó nói lắm. Con trên phiến đá thì chẳng ra hình thù gì hết, mà con họa trên bức tranh thì bị cạo xóa nhem nhuốc hình như để khỏi nhận được.
– Ngoài ra, còn ai là những người khác đã trông thấy nó, hay có ai mô tả hình dạng nó không?
– Không. Họ không bị giết chết thì cũng vì sợ hãi quá mà chết mất.
– Tuy vậy, cô con gái kia, cô Kate Stringer ấy mà, cô ấy cũng vẫn còn sống đấy thôi?
– Chưa chắc. Mấy ông bác sĩ đều bảo cô ấy không thể cứu chữa được.
– Tôi nghe như một câu hát cổ có nói đến con quái vật, phải không?
– Vâng. Câu hát ấy thế này:
Linh hồn quái vật Dannow
Kiếp nổi kiếp cùng dòng giống
Con quái mà còn cứ sống
Dòng Hammond thịnh lâu dài
Con quái mà tắt được hơi
Dòng họ Hammond tuyệt diệt
Cầu cho yên lành mà chết
Kẻ gặp thấy quái Dannow
Gặp mà vẫn chẳng làm sao
Sống cực bằng muôn cái chết.
Luna lẩm nhẩm nói:
– Lạ thực! “Con quái vật mà còn cứ sống chừng nào thì họ Hammond còn thịnh vượng mãi”. Thành thử cái họa cũng là cái phúc rồi chứ sao? (Ngừng một lát, cô lại nói). Tôi đã đọc nhiều bài khác nhau nói đến những lúc nó hiện lên. Trong số đó có một bài nói quả quyết rằng trong tòa cổ thất Dannow có một phòng bí mật, phòng ấy ở đâu và có những gì, người nhà giữ rất kín, chỉ đợi khi nào người con kế tự đủ hai mươi lăm tuổi mới cho biết. Bài ấy lại bảo rằng cái việc giữ kín kia ghê gớm quá chừng, đến nỗi không có ai dám tiết lộ.
Swanhild muốn ngắt lời, nhưng Luna Bartendale đưa tay ngăn lại và tiếp:
– Theo lời tục truyền trong dân gian thì người ta vẫn tin rằng ông thủy tổ dòng họ Hammond đã kết ước với ma quỷ để cho con cháu về sau kế nghiệp làm chủ nhân Dannow cho đến ngày Phán Xét sau cùng (#3) mà mình thì được sống khá lâu, đủ thời giờ để thấy thành hiệu điều giao ước đó. Chính ông cụ tổ này đã ở trong cái phòng bí mật và đã nhiều lần đúng tuần đúng tiết, đem hy sinh một mạng người để cho tuổi mình thọ lâu. Tóm lại, nghĩa là theo ý tưởng trên kia thì chính cụ thủy tổ nhà là con quái vật đấy.
Swanhild cũng nhận ra lời bàn ấy là đúng. Nàng nói:
– Vâng, trong dân gian họ quả có tin là như thế thực. Họ cho rằng ông thủy tổ ấy vẫn hiện thành một hình thể ghê sợ gớm ghiếc đến nỗi ai trông thấy cũng phải quyên sinh. Nhưng có điều này thì thực chắc chắn: là không có phòng bí mật nào đâu. Tôi thường vẫn đến cái phòng người ta tưởng đâu là bí mật đã nhiều lần rồi.
Miss Bartendale lại nói:
– Người ta lại kể chuyện rằng, đã có từng hồi thỉnh thoảng nhà này lại sinh ra một thú vật nửa người nửa thú và vật ấy giấu kín trong lâu đài. Cứ mỗi lần trông thấy cái vật quái dị ấy là lại có những thảm kịch ghê gớm xảy ra. Cố nhiên đó là những chuyện vừa rồi người ta bịa đặt ra rồi lan truyền đi khắp nơi để làm thỏa cái lòng thèm khát chuyện kỳ quái của quần chúng; tuy vậy ta cũng phải xét đến. Cô còn biết những điều gì khác về việc này nữa không?
– Còn. (Swanhild nói to lên). Mà lại là những lời độc địa hơn cả: người ta đồn rằng nhà Hammond có những trùng hút máu mà tự những người ấy không ngờ rằng khi một người trong họ này chết non thì cái hồn quỷ – quỷ nhập trong người ấy – thoát ra mà trở về Dannow. Mà… họ lại bảo rằng…
Sự tức giận đưa lên tận cổ, nàng ngừng lại nghẹn ngào, Luna vội hỏi:
– Họ bảo sao?
– Họ bảo rằng chính là anh Reggie, anh cả tôi! Anh mới chết được ba tháng nay!
Nàng nói rồi ôm mặt khóc. Luna khẽ kêu lên:
– Ba tháng! Tức là cái kỳ hạn…
– Vâng. Mà người trong vùng đó ai cũng tin chắc như thế. Sau khi ông tôi chết, họ đã bảo rằng chính người cô tôi, tức là người con gái út của ông tôi bị nạn đi săn chết về mùa thu trước năm ấy… họ bảo rằng chính cô tôi đã giết chết người đàn bà với người lính gác ở trong rừng. Việc quyên sinh của ông tôi cũng chỉ khiến cho họ càng tin chắc chắn điều đó.
Luna Bartendale âu yếm nhìn Swanhild. Trong đôi mắt đẹp một vẻ thần tiên của nàng, trước ánh sáng dịu của buổi mai, điểm đồng tử mở rộng ra như ở đôi mắt mèo trong bóng tối. Nàng dịu dàng nói:
– Tôi đã không còn lạ gì những điều người thôn quê họ vẫn tưởng tượng. Ở nhà quê tôi bây giờ vẫn còn cái lệ cũ: bảy năm một lần người ta đem quẳng xuống sông một con vật còn sống để cúng một con ma tên là Peg ÓNell… Cố nhiên, về chuyện nhà cô cái thói dị đoan kia cũng làm cho ông anh cô phiền muộn lắm đấy nhỉ?
Swanhild sốt sắng đáp:

VN88

Viết một bình luận