– Phải! Khi bà ngoại còn là nữ sinh, bà là bạn học gốc gác ở Ruffinọ Cả 2 học cùng trường nội trú. Ruffino là 1 nước cộng hòa nhỏ, chỉ là 1 hòn đảo, nằm ngoài khơi bờ Nam Mỹ. Một số gia đình ở Ruffino thích gởi con cái sang Mỹ học. Khi có bằng cấp rồi, bà Isabella, bạn của bà ngoại trở về nhà. Do đã đến tuổi lấy chồng, bà lấy ông Diego Manolos. Bà ngoại vẫn liên lạc với bà Isabellạ Thậm chí bà ngoại có đến Ruffino 2 lần thăm bạn. Nhưng bà ngoại không thích ông Diegọ Bà ngoại cho rằng ông ấy là tên vô lại và thấy rõ ông làm khổ vợ. Tuy thế, ông ấy vẫn tiến thân nhanh và trở thành cố vấn tổng thống. Ông ấy chết cách đây khoảng 1 tháng. Bà Isabella Manolos gởi ngay tấm gương cho bà ngoại. Ta đã biết ông Diego mua tấm gương ở Tây Ban Nha và biết rằng, theo truyền thuyết, Chiavo dùng gương để liên lạc với các thần linh khủng khiếp xấu xạ Ta biết thế, ngoài ra không biết gì hơn.
– Tấm gương ấy đã kích thích lòng tò mò của bọn mình – khi đó Hannibal thú thật – Có thể bọn mình sắp cho cậu biết thêm về gương và Chiavọ Bob và mình đã bỏ ra nhiều ngày để tìm kiếm thông tin về pháp sư Tây Ban Nhạ Rất tiếc là thư viện Rocky không có gì liên quan đến ông ấy. Thư viện Los Angeles cũng thế. Cho nên sáng nay, Bob đã đi đến thư viện trường đại học Ruxton. Ở đó có 1 giáo sư nhân chủng học, là tiến sĩ Barrister, chuyên sưu tầm những chuyện liên quan đến các hiện tượng tâm lý.
– Mình đã về! – 1 giọng nói quen thuộc thông báo.
Bob vừa mới xuất hiện ở ngưỡng cửa xưởng.
– Dường như về đúng lúc – Bob vui vẻ nói thêm – Chào Jeff.
– Cậu tìm được gì không? – Hannibal hỏi.
– Đương nhiên! Trường đại học Ruxton là 1 nơi tuyệt lắm. Tiến sĩ Barrister là tác giả của 2 bài báo dài nói về tấm gương Chiavọ Theo chuyện đồn đại từ xưa về Chiavo, thì ông ấy là 1 phù thủy rất mạnh và đúng là tấm gương có phép thần. truyền thuyết còn nói là Chiavo không chết. Ông ấy chỉ đi xuyên qua tấm gương để đến với các thần linh, y như ông Santora đã kể.
– Sắp có bão! Peter thông báo.
– Vì 1 lí do bí ẩn nào đó – Peter nói thì thầm.
Đúng lúc đó, bóng đèn biện đỏ trên bàn thợ sáng lên.
– A ha! hannibal kêu.
Hannibal nhanh tay dẹp cái thùng che dấu 1 lỗ hổng trên tường bên cạnh mình, rồi chui vào đó qua 1 ống bằng tôn uốn. Jeff tròn mắt ngạc nhiên:
– Cái gì… ? – Jeff bắt đầu nói.
Bob đưa tay ra lệnh Jeff im lặng. Vài phút sau bóng đèn đỏ tắt đi. Bob chỉ cho Jeff thấy:
– Đèn này là tín hiệu báo rằng chuông điện thoại đang reng o83 bộ tham mưu của bọn mình – Hannibal đã chui vào lối mật số 2 để đi trả lời điện thoại. Bóng đèn tắt đi khi Hannibal nhấc máy… Bà ngoại có bíêt cậu đang ở đây không?
– Không. Nhưng mình có báo cho em gái bíêt.
Đi theo Bob và Peter, Jeff bò dọc theo ống tôn có đệm mảnh thảm cũ bên trong. Đầu bên kia, có 1 cửa sập dẫn thẳng lên bộ tham mưu của Ba Thám Tử Trẻ. Hannibal đang đứng trước máy điện thoại, ống nghe áp sát vào tai.
– Cách đây khoảng bao lâu rồi? – Hannibal đang hỏi qua điện thoại.
Jeff chui ra khỏi cửa sập, nhìn xung quanh. Bên trong xe lán đầy áp bàn ghế và đồ đạc. Nhưng mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp. Ngoài bàn làm việc, ghế, tập hồ sơ, Jeff thấy có kính hiển vi và nhiều dụng cụ điện tử khác mà Hannibal đã chế tạo để phục vụ cho công cuộc điều tra.
– Anh nghĩ em làm đúng! – Hannibal nói thêm trong máy điện thoại – Bọn anh sẽ làm tất cả những gì trong khả năng mình. Em hãy khóa hết cửa thật kín và chờ bọn anh. Hannibal gác máy xuống.
– Có chuyện gì vậy? – Peter hỏi.
Hanniabl quay sang Jeff.
– May gọi!? – Hannibal giải thích – Cách đây khoảng 15 phút, khi đi chợ về, bà ngoại cậu và May đang lên lầu 1 thì nghe thấy tiếng cười trong thư phòng. Bà và May bắt đầu bước trở xuống. Khi đi đến nữa cầu thang, đã có thể nhìn vào thư phòng. Bà và May nhìn thấy 1 người đàn ông trong gương. Mặt ông tái mét, tóc dài bạc trắng và mắt xanh lá cây sáng.
– Chiavo! – Jeff thốt lên.
– Bà Darnley quyết định làm cho rõ việc này… và bà đã chọn Ba Thám Tử Trẻ để tiến hành cuộc điều trạ Ta sẽ nhờ Warrington đến chở ta đi ngay!
Chương 5
Cảnh Cáo
Không đầy nữa tiếng sau, Warrington đến Thiên Đường Đồ Cổ. Bốn cậu leo lên chiếc xe Rolls. Xe chạy nhanh về hướng Hollywood theo giới hạn cho phép của luật đi đường. Khi cho hành khách xuống trước cửa nhà bà Darnley, Warrington nói:
– Tôi phải mang xe về hãng ngay, nhưng sau đó tôi sẽ đi thẳng về nhà. Các cậu biết số điện thoại của tôi rồi. Nếu cần gì, cứ gọi nhé!
Ba thám tử trẻ cám ơn bác tài, rồi bước theo Jeff. Cánh cửa mở ra trước khi Jeff kịp bấm chuông. May đang chờ mọi người về.
Bốn bạn thấy bà Darnley đang ngồi thẳng người trên ghế trong tiền sảnh, mắt nhìn thẳng vào bóng tối thư phòng.
Trông bà tái xanh, nhưng nét mặt cương quyết. Bà không động đậy khi Mayt khép cửa lại.
– Tôi không đủ can đảm bước vào trong đó – Bà nói nhưng không quay đầu lại – Nhưng ít nhất tôi bảo đảm rằng không có ai bước ra khỏi phòng.
– Vậy là từ lúc thấy bóng người trong gương, bà canh giữ của này à? – Hannibal hỏi.
– Tôi không rời mắt khỏi cửa 1 giây! – Bà khẳng định.
Bà đưa tay lên mái tóc. Ba thám tử thấy tay bà hơi run.
– Em gọi cácc anh – May giải thích – Rồi em mang ghế đến cho bà. Sau đó em đi đóng kín hết mọi cửa và cửa số trong nhà.
– Anh John đâu? – Peter hỏi.
– Hôm nay là ngày nghỉ của anh ấy.
– Vậy là khi em đi chợ với bà, nhà hoàn toàn trống không, không có người à? – Hannibal hỏi.
– Không có người nhưng cửa đều khóa. Cửa có ổ khóa to chắc, còn cửa sổ đều có song sắt, anh phải nhớ như vậy. Và không thấy dấu vết bẻ khóa, cạy cửa. Không ai vào được. Không 1 ai. Em chắc chắn là đã kiểm tra khóa trước khi đi. Anh John đi cùng lúc với em và bà. Bà cũng kiểm tra nữa.
– Phải – Bà Darnley xác nhận, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thư phòng.
– Hay là anh John có quay lại và khóa cửa không chắc? – Hannibal hỏi thêm.