VN88 VN88

Truyện Ma Con Ma Trong Tấm Gương

Chú Titus, đứng cạnh Hannibal, cảm thấy hơi căng thẳng.
– Tôi không thích căn phòng này, – chú nói khẽ. Trông thê lương quá.
– Phải, rất buồn tẻ, – bà Darnley đồng tình.
Sau khi khép cánh cửa lại, bà nói tiếp với niềm sốt sắng đột ngột:
– Ta hãy lên lầu 1. Tôi muốn cho mọi người xem phòng Marie- Antonette của tôi. Trên đó, tôi có ít đồ trang sức và chiếc gương cầm tay từng thuộc bà hoàng hậu bất hạnh ấy. Bộ váy tôi đang mặc là bắt chước 1 bộ trang phục có trên 1 bức chân dung của hoàng hậu.
– Cháu hiểu – Hannibal nói khẽ – Có phải là 1 gian phòng buồn, giống như phòng vứ rồi không ạ?
– Hiểu theo 1 cách, thì đúng là như vậy. Nhưng phòng rất đẹp. Tôi thích vào đó mơ mộng. Khi đó, tôi cố gắng không nghĩ đến cái chết bi thảm của bà Marie- Antonette đáng thương. Phòng này là bản sao của phòng trong lâu đài Versailles! Nhưng truoc khi lên, tôi muốn cho mọi người xem tấm gương cuối cùng mà tôi có được.
– Một vật xấu xí! – May khẳng định.
– Mọi người sẽ thấy nó ghê gớm lắm!- Jeff nói thêm.
– Gương xấu thật – Bà Darnley thừa nhận – Nhưng tôi rất hãnh diện về nó.
Trong tiếng lụa sột soạt, bà lại bước sang tiền sảnh, đi vào căn phòng tối tăm mà chú Titus và 3 thám tử đã để ý khi mới vào nhà. Mọi người bước theo bà. Bà bước thẳng đến cửa sổ, kéo màn cửa sổ. ánh sáng ban ngày tràn vào 1 gian phòng có tường phủ đầy kệ sách. Đó là thư phòng. Chí có bức tường thứ 4 khác. Tường được lát gỗ sồi và có 2 cửa sổ dài nhìn ra ngoài đường. Giữa 2 cửa sổ có gắn tấm gương dài gần như từ sàn nhà lên đến trần.
– Ôi! – Peter thốt lên.
Đúng là đáng kinh ngạc. Chính tấm gương thì không có gì đặc sắc. Nó phản chiếu chú Titus và 3 thám tử 1 cách bình thường, hình ảnh không bị méo mó gì. Nhưng khung gương thật kinh dị, làm bằng kim loại tầm thường, khắc những hình thù vừa lạ lùng vừa xấu xí. Giống như rễ cuốn quấn vào thân cây, đây đó có những khuôn mặt của sinh thể không hẳn là người. Một số có sừng trên trán. Một số khác có 2 khe thật mỏng thay cho mắt. Một số thì như đang phá lên cười quỷ quái. Ngay phía trên đỉnh khung, 1 hình khắc trung tâm, có 2 cái tai nhọn hoắt, đang cầm trong tay 1 con rắn.
– Mấy hình này là gì vậy? – Bob hơi sửng sốt hỏi.
– Chữ tiếng Tây Ban Nha là trasgos – Bà Darnley trả lời – Cứ dịch là ” yêu tinh ác độc”. Tấm gương này từng thuộc 1 pháp sư tên là
Chiavo, sống ở Madrid cách đây khoảng 2 thế kỷ. Ông khẳng định rằng khi nhìn vào tấm gương này, ông thấy được thần linh của trái đất, và thần linh cho ông biết tương lai. Thần linh sống trong hang động, dưới cây, hay trong những ngôi nhà ẩm ướt và kỳ lạ như nhà này.
– Bọn chúng sống hòa thuận với rắn, trùn và những con vật hay bò khác, – Jeff nói thêm.
– Gớm! – May kêu.
– Tôi hết sức vui mừng vì có được tấm gương này – Bà darnley thú nhận – Tất cả mấy tấm gương mà tôi có đều có lịch sử riêng. Phần lớn đã phản chiếu sắc đẹp và những tấm thảm kịch lớn, nhưng nghe nói gương Chiavo là gương thần thật sự… ít nhất đối với những người tin chuyện này.
Hannibal thầm nghĩ dường như chính bà cũng muốn tin rằng tấm gương này có phép thần.
Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
– Rồi! – May nói khẽ. Chắc là ông Santora.
May mỉm cười rồi quay sang giải thích cho 3 Thám Tử Trẻ.
– Ông Santora từ Tây Ban Nha đến. Cũng như bà ngoại, ông là nhà sưu tầm đồ cổ và say mê gương, y như bà. Ông nhất định đòi mua tấm gương xấu xí này, với mấy thằng yêu tinh. Ông đến mỗi ngày, đúng giờ này.
Chuông lại vang lên nữa.
Ánh mắt bà darnley đi từ gương sang tiền sảnh, rồi nhìn gương trở lại.
– Phải – Bà Darnley thở dài – Cứ mỗi ngày, ông đến đúng giờ này, suốt cả tuần lễ rồi. Còn hôm nay…
Bà ngưng nói, để lửng câu.
– Còn hôm nay – Hannibal nói thản nhiên – 1 tên trộm bị phát hiện trong gian phòng này!
– Nhưng không ai lấy cắp được tấm gương này! – Jeff phản đối ngay – Khung làm bằng thép. Nặng 1 tấn. – Chỉ để dựng nó vào tường thôi, cũng cần đến 3 người!
Bà Darnley hất cằm lên, như để thách thức. Nét mặt bà dữ dằn lên.
– Ông Jones à – Bà nói với chú Titus – Tôi sẽ rất vui nếu ông và 3 thám tử đồng ý ở lại gặp ông Santorạ Anh Warrington đánh giá 3 thám tử trẻ rất cao. Tôi muốn nghe ý kiến của 3 cậu về người ngoại quốc này.
Tiếng chuông vang lên lần thứ 3.
Bà Darnley không để cho chú Titus kịp trả lời.
– Con mời ông Santora vào đi! – Bà nói với May.
Chương 3

VN88

Viết một bình luận