Peter và Hannibal, mỗi thám tử nhìn 1 bên, xem xét thật kỹ con đường đang chạy. Lúc đầu, đường có nhà 2 bên. Rồi 2 thám tử lại thấy những khoảng đất trống. Một số có bảng đề lô đất bán. Đột nhiên, ngã đường sắt xuất hiện trước mặt, có còi báo động tự động hiện im lặng.
Tài xế chạy chậm khi đi quạ Hannibal nhìn xung quanh. Cách đó 1 khoảng, thám tử trưởng chỉ thấy 1 ngôi nhà duy nhất: ngôi nhà nhỏ tồi tàn, bị mưa nắng làm hư hỏng và có lẽ xưa kia thuộc 1 dãy nhà rẻ tiền. Có vài cây con cằn cỗi mọc xung quanh. Nhà quá hư hỏng. Nhưng không có gì chứng tỏ là bên trong không có người.
– Làm gì nữa – Tài xế taxi hỏi.
– Chú cứ chạy tiếp chậm chậm – Hannibal trả lời.
Xe taxi chạy qua những khu đất trống nữa, rồi xa hơn 1 chút nữa là những ngôi nhà đổ nát khác. Xa hơn nữa, đến 1 khu nhà nhỏ xinh xắn, có bãi cỏ cắt thật đẹp và đám trẻ con ăn mặc sạch sẽ đang đùa vui dưới ánh nắng.
– Xin chú quay xe lại và đi đến ngã tư, rồi dừng xe lại! – Hannibal ra lệnh tài xế.
Bác tài làm đúng theo lời thám tử trưởng và đậu xe trước 1 ngôi nhà có người đang tưới bãi cỏ.
– Còn bây giờ? – Bác tài hỏi – Làm gì?
– Chờ cháu suy nghĩ 1 chút – Hannibal nói – Peter à, có lẽ nhà mà ta tìm là ngôi nhà tồi tàn gần ngã đường sắt. Mấy ngôi nhà khác nằm quá xa còi báo động để mình có thể nghe trong điện thoại.
– Cậu nói đúng – Peter đồng tình – Chắc là chỗ đó thôi. Lý tưởng để nhốt kín 1 ai đó! Cả nếu la hét, cũng không ai nghe thấy!
Bác tài tằng hắng:
– Này, chẳng lẽ các cậu đi đến đây để ngắm 1 ngôi nhà đỗ nát à?
– Làm thế nào vào trong đó được? – Hannibal hỏi thay câu trả lời.
– ?! Các cậu định làm gì? Rõ ràng trong đó đâu có ai ở, mà…
– Chắc chắn là có người trong đó – Hannibal khẳng định – Tụi cháu muốn lẻn vào trong đó mà không bị ai thấy. à! Mình có sáng kiến!
Thám tử trưởng vừa mới thấy 1 xe 3 bánh bán bánh mì chạy xuống đường. Xe dừng lại cách taxi 30 mét. Còi bóp phát lên vài nốt vui nhộn. Người đạp xe nhảy xuống đất, lấy giỏ bánh mì và bánh phía sau. Một người phụ nữ chạy ra khỏi nhà, đến lựa bánh. Bà trả tiền cho cậu bán bánh mì, rồi quay vào nhà.
– Đúng lúc quá! – hannibal nói – Ta sẽ làm người giao hàng!
– Được đấy! – Peter tán thành.
Peter bước ra khỏi taxi, hươ tay chạy về hướng xe ba bánh.
– Dường nhưb 2 cậu này khùng rồi – tài xế taxi lầm bầm khi thấy Hannibal chuẩn bị đi theo bạn – Có muốn tôi chờ không? Đồng hồ chỉ 15 đôla rồi và…
Hannibal ngắt lời, đưa thêm tờ 10 đôla.
– Đây! Chú khỏi thối tiền. Nếu thấy tụi cháu lên chiếc xe ba bánh kia, thì chú khỏi phải chờ. Tụi cháu sẽ không cần xe nữa.
– Đồng ý! – bác tài đáp, lòg tràn đầy hy vọng.
Hannibal ra nói chuyện với cậu bán bánh mì. Anh chàng khoảng 19-20 tuổi, mảnh khảnh, tóc vàng, da rám nắng. Anh bắt đầu phản đối:
– ?! Tôi không có quyền nhận hành khách!
– Không phải bọn em muốn đi chơi – Peter giải thích – Mà chỉ muốn giao hàng đến 1 nhà gần đây.
Xe taxi đến ngang xe ba bánh. Bác tài thò đầu ra cửa.
– Sao! Được chưa? – Ông hỏi.
– Làm sao mà được! Anh chàng giao bánh mì lại phản đối. Đây là chổ làm đầu tiên của tôi. Tôi không muốn bị đuổi việc.
– Em hiểu – Hannibal gật đầu thông cảm – Tụi em không hề muốn gây rắc rối cho anh. Xin thề!… Mà anh tên gì vậy?
– Henrỵ Henry Anderson.
– Thưa ông Anderson…
– Cứ gọi anh là Henry! Nhưng 2 em phải hiểu cho… Nếu anh bị đuổi việc, anh sẽ thất nghiệp ngay.
Hannibal làm bộ mặt nghiêm trang.
– Anh biết không – Thám tử trưởng nói – Tụi em đại diện cho bà Darnley.
Hannibal rút bóp ra, lấy tấm danh thiếp của Ba Thám Tử Trẻ, đưa cho anh chàng bán bánh mì:
– Bọn em có cơ sở nghĩ rằng cháu ngoại của thân chủ bọn em đang bị giam giữ trong ngôi nhà mà bọn em đang quan tâm.
– Hai em đại diện cho bà Darnley à? – Henry Anderson hỏi lại – Anh có thấy hình bà trong báo. Nhưng… Ba Thám Tử Trẻ hả? Anh chưa bao giờ nghe nói đến.
– Em là Hannibal Jones, thám tử trưởng nói – Đây là Peter Crentch. Còn Bob Andy hiện đang theo dõi 1 kẻ bị tình nghi ở Beverly Hills.
– Giống y như phim xem trên truyền hình! – tài xế taxi nhận xét.
– Bọn em là thám tử thật – Hannibal cam đoan – Bọn em đã thành công trong việc giải nhiều vụ, khi mà công an thất bại. Trong vụ hôm nay, thì các cơ quan chức năng chưa được thông báo. Bà Darnley sợ kẻ bắt cóc cháu ngoại bà sẽ trả thù nếu bà chính thức nhờ đến sự trợ giúp của công an.
Henry Anderson lật qua lật lại tấm danh thiếp trong tay, nét mặt phân vân. Rõ ràng anh đang do dự và như đang chờ nguồn cảm hứng nào đó từ trên trời rơi xuống. Mắt anh nhìn Hannibal, rồi lại nhìn Peter.
– Thời gian gấp lắm – Peter nhận xét.
Rồi đột nhiên 1 ý nghĩ khủng khiếp loé lên trong đầu Peter.
– Bọn em nghĩ rằng Jeff Parkinson, cháu ngoại của bà Darnley, vẫn còn sống, nhưng thật ra tụi em cũng không biết hư thực ra sao. Lúc 4 giờ chiều thì bạn ấy còn sống, Jeff điện thoại cho bà để lặp lại chỉ thị về cách chuộc mình về. Nhưng từ đó…
– Cảnh sát… Henry Anderson rụt rè gợi ý.
– Bọn em không dám! – Hannibal thú thật – bà Darnley nhất quyết không chịu. Bọn em phải tự tìm ra Jeff.
– Được rồi ! Henry thở dài- Được rồi Được rồi ! Có lẽ anh sẽ hành động như một thằng ngốc. Nhưng lỡ hai em nói thật, mà anh lại không giúp thì…
– Vậy thì chúc may mắn nhé !- Tài xế taxi nói và nổ máy.
Henry Anderson lại thở dài.