– Bà có thể tin chắc là tấm gương của bà sẽ được giao đúng hẹn – Hannibal nói.
Trong thời gian đó, Peter đã tìm ra quyển danh bạ Los Angeles trong thư phòng và đang trạ Chẳng bao lâu, Peter thông báo:
– Văn phòng chính và kho trung tâm của Công ty Kem Thung lũng xanh nằm ở đường Macỵ Ở khu đó có khá nhiều ngã đường sắt. Có thể là trong khu đó.
Hannibal lắc đầu.
– Mình không nghĩ thế. Công ty Kem bắt xe bán phải chạy khắp thành phố cho đến 1 giờ khá trễ trong ngày. Đừng quên rằng bây giờ là mùa hè. Kem bán chạy lắm. Bốn giờ chiều, gần như chắc chắn không có xe nào về kho kịp. Xe bán kem chạy ở những khu có nhiều trẻ em. Nhưng ta có thể biết lộ trình của xe bán kem bằng cách liên lạc với 1 người của công ty biết về lộ trình.
– Hay là các cậu tự đến văn phòng chính của Thung lũng Xanh – bà Darnley gợi ý – Tại chỗ sẽ dễ hỏi thông tin hơn là qua điện thoại. Khoan đã!
Bà lãi thọc tay vào túi xách đưa tiền cho Hannibal:
– Các cậu cứ điều tra ở công ty kem kia! Tôi sẽ ở lại chờ chú Titus và chăm lo sao cho tấm gương được đặt đúng điểm đã hẹn. Hannibal, cậu nhớ phải cẩn thận nhé! Tôi không quan tâm đến việc gương có phép thần hay không. Tôi chỉ muốn cháu tôi trở về bình anh vô sự.
– Cháu sẽ hết sức thận trọng, Hannibal hứa.
– Cháu đi cùng Hannibal, phòng phải theo 2 hướng khác nhau! – Peter tuyên bố.
Bà Darnley gật đầu tán thành.
– Cháu cũng đi theo! – May thông báo.
– Không được ! – Bà ngoại May la lên – Bà không muốn có 2 cháu ngoại bị nguy hiểm! Con sẽ ở nhà cho đến khi anh con về.
Chương 14
Đến Cứu
Công ty kem Thunglũng xanh, là 1 toà nhà có bố trí bãi đậu cho xe bán kem xung quanh. tất nhiên là vào giờ này, bãi đậu không có xe nào.
Tài xế taxi chở Hannibal và Peter đến nơi rồi quay lại:
– Không hiểu 2 cậu đến đâu làm gì – Ông nói – Ơ# đâu đâu có bán kem. Nếu muốn ăn kem, thì các cậu phải thử tìm các chiếc xe mang nhãn hiệu công ty.
– Tụi cháu đến đặt hàng nhiều – Hannibal giải thích – Bà cô của cháu tổ chức liên hoan mừng sinh nhật cháu.
Tài xế cho xa dừng ngay trước cửa văn phòng. Hannibal rút ra khỏi túi 1 tờ giấy bác của bà Darnley cho và đưa cho bác tài:
– 10 đôla đây! Chú làm ơn chờ tụi cháu nhé!
Hai thám tử đẩy cửa, bước vào văn phòng, chỉ có 1 người đàn ông đeo mắt kính to ngồi. Ông đang bận điện thoại và viết nguệch ngoạc trên tờ giấy kẻ ô trước mặt.
– Được rồi, Flabbery ơi! – Ông nói trong ống nghe – Anh bị trễ 1 chút, nhưng không sao. Anh cố đậu trước sân vận động lúc khoảng 8 giờ nhé, sớm hơn 1 chút nếu được. Tối nay có trận đêm. Đến sớm khỏi bị kẹt xe.
Ông gác máy xuống, tháo mắt kính ra và nhìn 2 vị khách trẻ.
– Các cậu cần gì?
Hannibal chỉ 1 tấm bảng đồ to lớn của thành phố Los Angeles và vùng ngoại ô dán trên tường, phía sau lưng người đàn ông. Bản đồ đen trắng có vẽ đầy những đường đỏ, xanh, cam, vàng, tím và nâu, đâm từ văn phòng chính ở đường Macy cho đến những khu phố xa nhất.
– Cháu nghĩ những đường đánh dấu này là lộ trình xe bán kem của công ty – Hannibal nói.
– Cậu nghĩ đúng – Người đàn ông nói – Các cậu cần gì?
– Xe bán kem thỉnh thoảng có gọi điện thoại về cho chú không ạ?
– Tất nhiên là có rồi! Công ty muốn biết xe đang ở đâu. Lỡ không có tin tức của xe, chúng tôi sẽ báo cảnh sát. Một số xe bị tấn công và cướp. Nên chúng tôi thận trọng lắm!… Cậu cần gì?
– Tụi cháu cần phải tìm ra 1 xe bán lem của công ty lúc 4 giờ có chạy gần ngã đường sắt có còi báo động.
Trên bàn làm việc, điện thoại lại reo.
– Cháu xin chú – Hannibal nói bằng 1 giọng dịu dàng nhưng cương quyết – Chú đừng trả lời ngaỵ Xin chú để reng 1 hồi. Cháu có việc rất quan trọng.
Như không nghe, người nhấc ống nghe.
– Thung lũng xanh! Tôi nghe đây… à, anh đó hả Guilbertỉ anh chờ 1 giây nhé? tôi có vấn đề giải quyết ở đây…
Ông đặt ống nghe xuống bán, rồi quay sang 2 thám tử.
– Sao? có chuyện gì? Nói nhanh đi! Tôi bận lắm… 1 người bán kem thối tiền nhầm cho các cậu à?
– Cháu không thời gian giải thích – Hannibal nói – xin chú cho biết xe bán kem dạo nào của công ty đã đi qua ngã đừơng sắt lúc 4 giờ chiều nay…
– Điều này có thể cứu mạng sống 1 người ạ! – Peter đột ngột nó thêm.
Người đàn ông nhìn 2 thám tử. Rồi khi nhìn thấy nét mặt nghiêm trang, ông xem tờ giấy trước mặt,
– Albert chạy qua ngã đường sắt Santa Fé ở La Brea – Ông nói – nhưng đó là lúc 3 giờ. Xem nào. Phải… phải rồi… chắc là Charlie Swanson. Lộ trình anh này buộc anh ấy phải đi qua đường sắt ở đây, sau đó anh chạy dọc theo hướng Hamilton.
Người đàn ông quay lại, dùng tay chỉ bản đồ lớn.
– Đây, ông nói tiếp, là thung lũng San Fernandọ Swanson gọi điện thoại lúc 4 giờ 10 từ chỗ này. Lúc 4 giờ, có lẽ anh ấy còn ở khu
Hamilton. Các cậu muốn liên lạc với anh ấy không?
– Dạ không cần – Hannibal nói nhanh – Cám ơn chú nhiều.
Hai bạn chạy ra khỏi văn phòng và phóng lên taxi.
– Nhanh! Hannibal ra lệnh cho tài xế. Đi Hamilton. Thật nhanh! Có chuyện khẩn!
– Khẩn với gấp! – Tài xế nhún vai nói khẽ.
Nhưng bác tài vẫn cố hết sức để lách giữa đám xe đông, rồi rẽ vào đường Hollywood. Chưa đầy nữa tiếng sau, taxi đến Hamilton.
– Bây giờ, chú chạy thật chậm! Hannibal căn dặn.