– Này anh bạn! Mảnh vải này không phải của áo bà thím đâu. Mà thậm chí mày không có bà thím nào hết. Về nói Baldini mang áo đến trả ngaỵ Không thôi tao đóng cửa hàng trong 5 phút và đích thân đến hỏi tội hắn. Hiểu chưa?
Hannibal và Peter rút lui, cố giữ vẻ nghiêm nghị. Khi ra ngoài đường, Hannibal vui mừng nói:
– Tuyệt quá! – Hannibal la lên – 1 kẻ tên là Baldini thuê bộ y phục từng thuộc về Drakestar, rồi đóng giả ma trong ngôi nhà của chính Drakestar! Mình cứ nghĩ ta sẽ tìm ra cửa hàng xuất xứ của bộ y phục, tìm được ít thông tin về con mạ Nhưng không dám hy vọng đựơc nhiều thông tin như thế này. Có lẽ con ma của ta là diễn viên.
– Và sống trong 1 phòng thuê rẻ tiền ở đại lộ Virginia – Peter nói – Đại lộ ấy không xa đây, vì ông kia nói chỉ cần 5 phút để đi hỏi tội Baldini!
Thầm mừng về dịp may, 2 thám tử lên đường và nhanh chóng tìm ra chỗ cho thuê phòng mà ông chủ cửa hàng đã nói. Phần lớn các toà nhà cũ nhỏ còn đứng vững. Tuy đã hư hỏng, nhưng vẫn có 1 bãi cỏ mới cắt và vài bụi hoa đây đó quanh cổng vào. Một tấm bảng treo phía trước cho bíêt còn 1 phòng cho thuê.
– Làm gì bây giờ? – Peter hỏi – Mình đề nghị bấm chuông và xin gặ[ Baldinị Khi đó, bọn mình sẽ thấy có phải là con ma hay không.
– Sợ hắn nhận ra mình – Hannibal nói – Ta hãy tự giới thiệu là điều tra thăm dò cho… lớp học xã hội học. Như thế ta sẽ hỏi được chủ nhà mà không gây nghi ngờ. Ta sẽ hỏi có bao nhiêu khách trọ, họ làm nghề gì.
– Sáng kiến hay – Peter nói – Nhưng cậu nói nhé! Cậu nói hay hơn mình khi phải hỏi cung.
– Đồng ý! – Hannibal gật đầu.
Thám tử trưởng lấy sổ tay ra và bấm chuông.
Cửa mở ra và 1 bà tóc bạc xuất hiện ở ngưỡng cửa.
– Các cháu cần gì? – Bà hỏi.
– Cháu xin lỗi vì làm phiền cô – Hannibal lịch sự nói – Nhưng tụi cháu đang tiến hành 1 cuộc thăm dò nhỏ theo yêu cầu của thầy dạy xã hội học.
– Cái gì! – Người phụ nữ thốt lên – Bây giờ là mùa hè mà. Đâu có học nữa!
Mắt bà đột nhiên trở nên đa nghị Hannibal ra vẻ tuyệt vọng.
– Đúng là nghỉ hè! Nhưng đối với tụi cháu thì không được nghỉ! – Hannibal thở dài và chỉ Peter – Cháu và bạn đây bị thi trượt kỳ thi tháng 6, và tụi cháu có hy vọng gỡ lại nếu thực hiện điều tra thăm dò tốt.
– Nên chắc cô thông cảm cho tụi cháu, cuộc điều tra thăm dò này rất quan trọng! – Peter rầu rĩ nói.
– A! Tôi hiểu!
Cánh cửa mở ra rộng hơn.
– Trông 2 cháu cũng tử tế. Xem nào, các cháu cần biết gì?
– Trước hết, tụi cháu cần biết số người ở nhà cô – Hannibal nói.
– Sáu! 5 khách trọ và chính cô.
Hannibal trịnh trọng ghi chép câu trả lời vào sổ.
– Khách trọ có ở thường xuyên đây không ạ? ở lâu hay thường dời nhà đi chỗ khác?
– Ồ, họ Ở lâu chứ! – Bà chủ nhà tự hào khẳng định – Tôi cố làm cho họ được thoải mái. Nên họ cũng không muốn đi. Có ông Henley ở đây 5 năm rồi.
– Nhưng cháu thấy hiện cô vẫn còn 1 phòng trống, Hannibal vừa nói vừa chỉ tấm bảng.
– Đúng. Ông Baldini mới trả phòng tối hôm quạ Đột ngột, không báo trước. Cũng lạ. Nhưng giới sân khấu thường kỳ quặc lắm, đúng không? Cô được biết xưa kia ông Baldni có biễu diễn.
– Ông Baldini sống ở đây lâu chưa ạ?
– 4 năm – Bà chủ trả lời – Cô cũng thấy lạ, không hiểu ông ấy ra đi gấp thế. Không kịp để lại địa chỉ mới cho ông phát thư nữa.
– Dạ phải, lạ thật – Hannibal nói – Nhưng, như cô nói. Giới kịch nghệ thường kỳ cục lắm. Ông Baldini là diễn viên à?
– ảo thuật gia! Hồi xưa. Bây giờ ông ấy khó tìm được việc làm. Nên ông ấy bán báo. Ông có kíôt bán báo ngay góc đường Fontaine và đại lộ Santa Monica.
– Cháu hiểu.
Hannibal cất bút bi, khép sổ tay lại.
– Cháu cám ơn cô ngàn lần. Tụi cháu cần phải phỏng vấn 5 chỗ nữa là xong. Cô tử tế quá. Cám ơn cô nhé!
– Không có chi! – Người phụ nữ nói.
Bà đóng cửa lại. Hai thám tử vội nhảy lên xe buýt đi về hướng Santa Monica.
– Mình e rằng đi không được gì – Hannibal thở dài nói trên đường đi – Đến kíôt bán báo không còn Baldini nữa đâu.
Hannibal không lầm. Kiốt đóng cửa và khóa kín. Có chồng báo chất phía trước cửa.
– Ông ấy không mất thời gian báo cho mấy chỗ cung cấp báo nữa. – Hannibal nhận xét. Dường như con ma Baldini đã bay mất rồi!
Chương 11
Thảm Họa
Đầu giờ chiều, Peter và Hannibal nhảy lên xe buýt đi về Rocky.
– Phải cố đừng để thím Mathilda thấy – Hannibal căn dặn – Thím không nghĩ ta về sớm như thế này. Nếu thấy, chắc chắn thím sẽ giao việc ngaỵ Mình muốn gọi điện thoại cho Bob để xem Bob tìm thấy gì trong tờ Times ở Los Angeles.
– Qua Cánh Cửa Đỏ nhé? – Peter gợi ý.
– Đương nhiên. Như vậy chắc ăn hơn.
Hai thám tử đến bộ tham mưu. Bob đang chờ trong văn phòng xe lán. Tạp chí và 1 quyển sách đang mở trước mặt Bob. Lưu trữ nghiên cứu đang sốt sắng ghi chép.
Bob ngước mắt lên, khi 2 thám tử bước qua Cửa Số 4: đó là 1 tấm bảng được che giấu bằng đống đồ cũ từ phía bên ngoài.
– Về sớm quá – Bob nhận xét – các cậu có tìm đựơc gì không?
Hannibal ngồi phịch xuống ghế đối diện Bob. Peter đi lấy chiếc ghế đẩu trong phòng thí nghiệm nhỏ và ngồi xuống. Chỉ khi đó, thám tử trưởng mới trả lời:
– Bọn mình bíêt được rằng con ma tấm gương gần như chắc chắn là 1 người tên Baldini, ảo thuật gia bị thất nghiệp, nhưng rất tiếc là đã biến mất rồi!
– Mình dám chắc Santora đã thuê Baldini giả ma để hù bà Darnley, buộc bà nhượng lại tấm gương! – Peter thốt lên.
– Có thể cậu lầm đấy – Bob bình tĩnh nói.