VN88 VN88

Truyện Ma Con Ma Trong Tấm Gương

Nhà Gương

– Warrington! Hắn thoát được à? Tôi vừa mới gọi cảnh sát.

Hannibal mở mắt thật lớn. Peter xoa má, tự hỏi không hiểu mình có đang nằm mơ không. Còn Bob, thì há miệng trố mắt nhìn người vừa mới bước ra khỏi nhà và đang đi nhanh đến. Đúng là 1 cảnh tượng kỳ lạ.
– Rất tiếc, thưa bà, – Warrington nói. – Tên khốn kiếp ấy đã trốn được.
Người mới đến dừng lại. Hannibal chợt nhận ra miệng mình đang há, vội ngậm lại. Phải có gì đặc biệt lắm mới làm thám tử trưởng ngạc nhiên. Nhưng bất cứ ai khác cũng sẽ ngạc nhiên khi đối mặt với người đàn bà này. Bà mặt bộ váy lụa lộng lẫy có khung phồng, mang giày sa- tanh, đội bộ tóc giả cao màu trắng. Y như nữ hầu tước ngày xưa.
Warrington quay sang bà:
– Thưa bà, – Warrington nói – Xin giới thiệu với bà đây là Ba Thám Tử Trẻ, bạn của tôi… Bà đây – Warrington nói với bộ ba – là bà Darnley.
Bà Darnley nhìn 3 bạn, hơi ngạc nhiên:
– Ồ! – bà kêu khẽ… – Đúng rồi! Ba Thám Tử Trẻ! Warrington nói với tôi rất nhiều về các cậu… Xem nào…
Bà nhìn thám tử trưởng:
– Cậu là Hannibal Jones, phải không?
– Dạ đúng, thưa bà.
Warrington giới thiệu tên Bob và Peter:
– Cậu Peter đã cố gắng chặn đường tên vô lại – Bác tài giải thích và chỉ cậu lực sĩ trẻ còn ngồi dưới lề đường.
– Hy vọng hắn không làm cậu bị thương chứ?
– Dạ không. Cháu cảm thấy đỡ hơn rồi! – Peter tuyên bố và đứng dậy.
– Đội ơn chúa! Những kẻ đột nhập vào nhà người khác rất nguy hiểm khi ta định bắt giữ chúng!
Chú Titus quyết định đến với cả bọn.
– Thưa bà Darnley – Hannibal nói – Cháu xin giới thiệu đây là ông Titus Jones, chú của cháu.
Người đàn bà kỳ lạ thân thiện mỉm cười.
– Rất vui được biết ông! – Bà nói – Tôi có nghe nói đến ông và đến cả đồ linh tinh nổi tiếng của ông. Thậm chí tôi định đến thăm ông để xem chỗ ông có những tấm gương nào hay không.
– Gương à? – Chú Titus hỏi lại.
– Phải. Ông biết không, tôi có thú sưu tầm gương. Đó là nỗi đam mê của tôi. Mời mọi người theo tôi, để nhìn thấy tận mắt.
Bà quay lui, dẫn mọi người đi theo và bước về ngôi nhà.
– Bà ấy luôn ăn mặc như thế à? – Peter hỏi nhỏ chú Warrington.
– Bà ấy là 1 người khác thường – Warrington giải thích mà không trả lời thẳng câu hỏi. Tôi thường lái xe cho bà, vì bà không có xe riêng. Cậu phải chuẩn bị tinh thần thấy 1 ngôi nhà thú vị và phi thường không kém gì chủ nhân.
Thật vậy, ngôi nhà trông mê hồn. Theo Warrington, chú Titus và Ba Thám Tử Trẻ bước vào 1 tiền sảnh rộng lớn, mát lạnh và chìm trong bóng tối. Phía bên trái, 1 cầu thanh đồ sộ dẫn lên lầu.
Bên phải, 2 cửa cánh mở vào 1 gian phòng tối thui. Khách được mời sang phòng bên cạnh, trông giống như phòng khách đầy bóng hình di động. Tấm rèm dày ở cửa sổ chắn ánh nắng mặt trời. Một lúc sau, 3 cậu mới nhận ra những hình bóng di động chẳng qua là hình ảnh chính mình phản chiếu trong hàng chục, thậm chí có khi là hàng trăm cái gương. Trong phòng như có không phải 6 người mà 60 hay 600 người.
– Lạ quá phải không?
Rồi hình ảnh bà Darnley hiện lên bên trái Hannibal.
– Chóng mặt quá!- Peter thú nhận.
Bà cười khẽ.
– Nếu vậy, thì ngồi xuống đi! – Bà vừa mời vừa trèo lên 1 cái ghế gần lò sưởi để ngồi.
Khi mọi người đã ngồi, bà nói tiếp:
– Hầu hết mấy tấm gương của tôi đều rất cổ. Và tất cả, đều có lịch sử hết. Tôi đã sưu tập suốt cả cuộc đời. Tôi bắt đầu lúc còn rất nhỏ. Mọi người còn nhớ chuyện Alice ở xứ thần tiên không? Alice chui vào tấm gương và tìm thấy 1 thế giới lạ lùng. Lúc còn bé, tôi cứ nghĩ mình sẽ làm giống Alice được… dĩ nhiên là với điều kiện tìm ra đúng tấm gương thích hợp.
Đúng lúc đó, 1 cậu bé bằng tuổi Peter, tóc hung và mặt đầy tàn nhang, bước vào phòng. Một cô bé, tóc màu hung sậm hơn, cao gần bằng, bước vào theo. Cô bé mỉm cười với Warrington đang đứng gần cửa sổ, rồi thấy chú Titus và Ba Thám Tử.
– Hai cháu ngoại tôi đây! – Bà Darnley giới thiệu – May và Jeff Parkinson! Hai con à, đầy là chú Titus Jones, chủ cửa hàng Thiên Đường Đồ Cổ danh tiếng,Hannibal cháu chú Titus, và 2 bạn của Hannibal: Bob và Peter.
Mắt Jeff sáng lên.
– Ba Thám Tử Trẻ! Jeff kêu.
– Đúng lúc quá! – Cô em gái reo – Có thám tử đúng lúc có kẻ trộm lẻn vào nhà! Nhưng hắn lại không lấy gì.
– Không mất gì á? – Bà Darnley hỏi.
– Không. Tụi con chưa phát hiện mất gì.
Tiếng còi hụ ngắt lời May.
– Cảnh sát tới! – bà Darnley nói – May, con mời cảnh sát vào đây. Còn anh, Warrington, anh bước lại gần đây và chuẩn bị sẳn sàng kể lại cho cảh sát nghe.
– Vâng, thưa bà.
May quay vào cùng với cảnh sát. Một viên cảnh sát tròn mắt khi thấy bà Darnley mặc y phục thời đại khác. Làm ngơ trước sự ngạc nhiên của ông, bà nhanh chóng tường thuật lại chuyện xảy ra.

VN88

Viết một bình luận