Thám tử đứng dậy. Trên bàn viết, đầy giấy tờ từ 1 tập tài liệu bị lục soát, Peter thấy máy điện thoại. Cậu nhấc ống nghe.
– Alô! Tiếp tân nghe đây! – Giọng nhân viên tiếp tân trả lời ngay.
– Ông Santora bị thương, Peter giải thích vắn tắt. Xin anh báo cảnh sát và bác sĩ ngaỵ Nhanh!
Trước khi nhân viên tiếp tân chưng hửng kịp trả lời, Peter gác máy xuống. Cậu bước qua người ông Santora, lao ra hành lang, rồi xuống cầu thang. Peter nghe thang máy đang lên. Cậu đi ra tiền sảnh, cố bước tự nhiên và từ tốn, không tỏ ra hấp tấp. Khi đi qua, Peter ghi nhận mọi thứ đều bình lặng. Nhưng nhân viên tiếp tân đã rời khỏi quầy.
Peter ra đến đại lộ. Bây giờ, trời đã tối hẳn và bắt đầu mưa lấm tấm. Tiếng sấm vẫn gầm gừ và tia sét chiếu sáng ngọn đồi xung quanh. Khi đèn chuyển sang màu xanh, Peter chạy băng qua đường, bước nhanh đến chiếc xe Ford nhỏ, nơi Warrington và Bob đang chờ. Peter mở cửa xe, trốn nhanh vào trong.
– Sao? – Bob hỏi – Chuyện gì xảy ra vậy? Mình thấy Santora bước vào khách sạn. Ông ấy có gặp tên trộm không?
Peter không trả lời ngaỵ Cậu vẫn nhìn xuống dưới và đang run rẩy toàn thân.
– Cậu làm sao thế? – Bob hoảng sợ hỏi.
– Cậu và chú Warrington có… có thấy tên trộm đi ra không? – Peter hỏi lại thay vì trả lời.
– Không thấy. Không phải hắn đang ở với Santora à?
Peter lắc đầu.
– Mình… mình đã báo cho nhân viên tiếp tân… – Peter cà lăm giải thích – Tên trộm nhỏ bé kia… chắc hắn đã trốn qua cửa sau.
Cách nói chuyện đứt đoạn khó hiểu làm cho Warrington lo sợ.
– Kìa, cậu Peter! Cậu hãy bình tĩnh kể lại chuyện đã xảy ra đi.
Đúng giây phút đó, tiếng còi hụ xe cảnh sát vang lên. Xe đang tìm đường giữa dòng xe đông và đến đậu ngay trước khách sạn.
– Tên trộm định giết Santora – Peter giải thích – Hắn đánh Santora rất mạnh. Mình không ở lại chờ. Mình… không thể được. ý mình nói… sẽ không hay chút nào nếu mình bị bắt trong cái phòng đó. Santora nằm đó… trong vũng máu.
Chương 7
Con Ma Trong Tấm Gương
Sau khi Bob và Peter đi rồi, Hannibal không ngồi không. Thám tử trưởng đi khắp ngôi nhà rộng lớn của bà Darnley, kiểm tra xem cửa có khóa chặt không và xem song sắt cửa sổ còn nguyên vẹn không.
Tiếng sấm vang lên, xa dần về hướng bắc. Một hình ảnh mới hiện ra bên cạnh hình của Hannibal trong tấm gương yêu tinh. Đó là Jeff Parkinson.
– Hôm nay, đêm sẽ xuống nhanh – Jeff nói khẽ.
– Phải – Hannibal nói – Trừ phi gió xua đuổi mây đi.
Nét mặt Jeff hơi căng thẳng. Rõ ràng Jeff cố gắng để nói những lời trò chuyện bình thường.
– Mình cứ tưởng vào mùa hè ở Californie không có mưa mà?
– Đúng là hiếm khi mưa lắm.
– Bà ngoại bảo cậu rằng bữa ăn tối sắp xong rồi. Ta sẽ dùng cơm tối trong nhà bếp. Ở đó không có gương. Hình như tạm thời bà ngán gương rồi.
Hannibal thích thú được rời khỏi thư phòng, bước ra theo Jeff. Cả 2 bước vào nhà bếp rộng lớn, sáng sủa. Sáng hôm nay, John Chan mới về. Một cái tủ nặng được lôi trước cửa nối liền nhà bếp với nhà xe.
Khi đi chợ về cùng May, bà Darnley mặc bộ đồ mùa hè. Bây giờ bà đã thay 1 cái quần và áo sơ mi, tuy giản dị, nhưng rõ ràng là rất đắc tiền. Bà đã búi mái tóc bạc ra sau ót.
– Ở đây, ta sẽ không thấy con ma nào – Bà khẳng định.
Bà đặt đĩa trứng chiên lên bàn, rồi nói thêm:
– Tôi rất vui là John đã cương quyết không cho tôi treo gương trong nhà bếp.
– Bà chỉ thấy ma trong 1 tấm gương duy nhất mà! – Hannibal nhắc lại – Gương Chiavo.
Bà ngồi xuống thở dài. Lúc này, trông bà già đi và mệt mỏi… hơi bối rối nữa.
– Đôi khi, tôi cảm tưởng như tất cả những tấm gương của tôi đều có ma, – Bà nói. – Khi chỉ còn 1 mình, khi May và Jeff không có ở đây, nhiều khi tôi cảm tưởng như chính tôi cũng là ma.
Đột nhiên, Hannibal cảm thấy lo sợ. Có bao giờ bà Darnley quá quen thuộc với thế giới hình ảnh phản chiếu đến nỗi bà đã thoát khỏi thực tế của thế giới bên ngoài không?
Hannibal nhanh miệng hỏi
– Thưa bà, trước ngày hôm nay, bà chưa bao giờ thấy ma trong bất kỳ tấm gương nào của bà đúng không ạ?
Bà Darnley nhìn Hannibal. Nét mặt bà, từ trước đến giờ mơ mộng đăm chiêu, đột ngột thay đổi. Bà như trở về với thế giới thực.
Bà mỉm cười trả lời:
– Không, Hannibal à, chưa bao giờ. Nhưng trong ngôi nhà này, tôi nhìn thấy mình đi qua đi lại nhiều hơn cần thiết và tôi còn cho rằng tôi nghĩ quá nhiều đến những nhân vật đã từng soi vào những tấm gương này… những nhân vật thường có cái chết bi thảm. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ bị ảo giác. Hôm nay là lân đầu tiên tôi thấy ma trong gương.
– Được! – Hannibal tán thành. – Nếu vậy, ta chỉ cần chú ý đến 1 mình tấm gương Chiavo… Nghe đây! Hoặc tấm gương đó thật sự có ma, hoặc có cách nào đó để vào ngôi nhà này, mà ta chưa tìm ra, hoặc có ai đó trốn ở đây, mà ta chưa biết cách tìm. Nhất định phải là 1 trong 3 giả thuyết này
Bà Darnley gật đầu khẽ đồng tình với lời nói của thám tử trưởng.
– Phải, cậu nói đúng – Bà nói.
Hanniabl nói tiếp: