– Cháu biết chỗ – Hannibal nói – Khách sạn ở phía nam đại lộ Sunset, phải không ạ?
– Đúng. Ngay góc đại lộ với Rosewood.
Hannibal đột nhiên ra vẻ chỉ huy.
– Bob! Peter! – Thám tử trưởng gọi – Chú Warrington có cho biết là chú ở nhà, nếu ta cần chú giúp. Các cậu hãy gọi điện thoại nhờ chú đến bằng xe riêng. Chú sẽ chở các cậu đến khách sạn của ông Santora, ở đó các cậu sẽ theo dõi kẻ bị tình nghi của tạ Do có 2 cửa vào, cửa chính và cửa sau, nên phải đi 2 người.
– Tuân lệnh sếp! Mình rất thích được ra ngoài thở không khí trong lành 1 chút! – Peter vô tư thú nhận.
Bob, vốn ngoan, nhắc ngay:
– Nhớ phải báo về nhà rằng bọn mình có thể về trễ tối nay.
Rồi Bob gọi điện về nhà để báo không phải chờ cơm. Bob hỏi thêm:
– Babal ơi, cậu định làm gì khi bọn mình đi vắng?
Hannibal nhìn tấm gương yêu tinh và căn phòng bừa bộn.
– Jeff và mình sẽ sắp xếp sách vở lại – Hannibal giải thích – Rồi chờ các cậu về. Mình muốn biết xem con ma Chiavo có hiện hình trong khi các cậu theo dõi Santora không.
Chương 6
Peter Gặp Rắc Rối
Trên đường Beverly Hills, Peter, Bob và Warrington dừng lại để ăn lót bụng. Khi bước ra khỏi quán, trời đã tối sẫm lại. Khi đến khách sạn ở góc đại lộ Sunset, trời tối hẳn. Tòa nhà bằng gạch đỏ chỉ cao có 4 tầng, nhưng rất sang trọng.
– Phải dư tiền lắm mới dám ở đây! – Peter kêu.
Warrington đậu chiếc xe Ford khiêm tốn dọc theo lề đường đối diện khách sạn.
– Phải – Warrington nói với Peter – Chỗ này sang lắm. Tôi có đưa nhiều khách đến đây. Không phải khách sạn tầm thường cho doanh nhân. Chủ yếu là khách ngoại quốc. Có 1 số người thường trú ở đó. Họ thích vậy hơn là nhà riêng.
– Ta có thể kết luận rằng ông Santora không thiếu tiền – Bob nói.
– A! Ông ra kìa! _ Ptere thông báo.
Thu mình trong xe, cả 3 nhìn theo ông khách Tây Ban Nha đang bước ra khỏi khách sạn. Santora đứng yên 1 hồi trên lề đường, mắt nhìn lên bầu trời sắp bão, lắng nghe sấm sét xa xạ Rồi ông đút tay vào túi áo, lên đường như 1 người dạo chơi.
Warrington nhíu mày.
– Kìa! Hắn lại đi xuống đại lộ. Tôi có phải quay đầu xe theo hắn không? Như vậy có thể làm cho ta bị lộ.
– Chờ 1 chút đi – Bob nói – Ông ấy không đi nhanh.
Santora đứng lại 1 hồi để ngắm cửa kính tiệm bán hoa. Rồi từ từ bước đi tiếp, lại dừng trước 1 cửa hàng bán đồ mỹ nghệ, và quyết định vào.
– Dường như ông ấy không đi đâu hết – Peter nói – Theo mình, ông ấy chỉ muốn giết thời gian thôi.
– ?! Nhìn kìa! – Bob đột nhiên la lên – Đằng kia! Trong góc!
Một người đàn ông mảnh khảnh, mặc đồ sậm, vừa mới xuất hiện ở góc đại lộ và đang bước nhanh đến cửa vào khách sạn.
– Tên trộm! – Peter thốt lên.
– Phải, đúng hắn! – Warrington vừa nói vừa ra vẻ muốn xuống xe.
– Khoan đã, chú Warrington ơi! – Peter nói nhanh – Đừng hấp tấp. Có thể đây là cơ hội duy nhất để tìm hiểu gì đang xảy ra.
– Tên này tội phạm mà! – Bác tài phản đối? – Hắn đã đột nhập vào nhà bà Darnley.
– Cháu biết, cháu biết. Và bà Darnley nghĩ có thể hắn là người của Santora… giống như trợ lý của ông Santorạ Vậy mà sau khi có hình ảnh lạ lùng hiện lên trong gương, ta lại gặp người này gần khách sạn. Để cháu suy nghĩ xem.
Peter nhăn trán đắm mình vào suy nghĩ vài giây. Rồi Peter thở dài mở cửa xe ra.
– Cậu định làm gì vậy? – Bob hỏi.
– Đi theo hắn! – Peter đáp – Biết làm gì khác nữa? Nếu Santora và háăn đồng lõa, thì ta phải tìm cách biết chắc.
– Nếu bọn chúng quyết định gặp nhau trong cửa hàng mỹ nghệ kia, thì cậu phải cẩn thận đấy. Cả 2 đều biết mặt cậu. Cậu phải đừng để bị thấy mặt.
– Tên trộm này nguy hiểm! – Warrington nói thêm – Cậu Peter phải thận trọng nhé!
Trông Peter không hăng hái lắm.
– Cháu biết – Peter thở dài – Đừng lo, cháu sẽ thận trọng.
Peter bước ra khỏi xe, núp sau xe, nhìn phía bên kia đại lộ. Tên trộm nhỏ bé bước tới, mắt nhìn xuống đất và không hề nghĩ đến việc nhìn sang lề bên kia đường. Peter nhẹ nhõm thấy hắn bước ngang qua cửa hàng mỹ nghệ mà không dừng lại, rồi đi vào khách sạn.
Peter lợi dụng đèn xanh để băng qua đường thật nhanh. Đến lượt Peter bước về hướng khách sạn, cằm ngẩng cao, huýt sáo tự nhiên, như đang không có mối lo âu nào trong đầu. Peter bước qua cửa khách sạn, theo dấu vết con mồi.
Peter phát hiện ngay kẻ đang theo dõi. Tên trộm đang nói chuyện với nhân viên tiếp tân.
Peter đoán xem Hannibal sẽ làm gì trong trường hợp như thế và quyết định rằng có lẽ thám tử trưởng sẽ cố nghe được cuộc đối thoại giữa tên trộm và nhân viên tiếp tân. Thế là Peter lặng lẽ tiến đến gần quầy. Khi chỉ còn cách quầy vài bước, Peter cúi xuống như để cột lại dây giày.
– Tôi rất tiếc, thưa ông – Nhân viên tiếp tân nói – Ông Santora không có trong phòng. Ông ấy vừa mới ra ngoài.
– Thôi vậy! – Gã đàn ông nhỏ bé nói – Tôi sẽ để lại lời nhắn. Anh có giấy không?
– Tất nhiên, thưa ông.