Và rồi như một tiếng chấm dứt hẳn chuyện đó, chiếc đồng hồ trên đầu cầu thang gõ một giờ, thế đấy, boong! Thế rồi tôi vừa nghiêm khắc vừa nhân từ như một thẩm phán, tất cả những champagne và whisky tôi nốc buổi tối đã tan loãng làm đầu óc tôi thanh thản. Cái cảm giác kỳ diệu, thứ kỳ diệu choáng ngợp không thể hiểu được trời ạ!
Clayton nhìn cái tàn xì gà một lúc rồi nói:
– Chuyện xảy ra chỉ có vậy.
Evans gợi thêm:
– Sau đó anh đi ngủ à?
– Còn gì làm ở đó nữa đâu mà không đi ngủ?
Tôi nhìn vào mắt Wish. Chúng tôi muốn pha trò câu chuyện này, nhưng có một cái gì đó, có lẽ ở trong giọng nói và thái độ của Clayton không cho phép chúng tôi giễu cợt.
Sanderson gợi thêm:
– Còn những điệu bộ múa may anh có nhớ không?
– Tôi tin là bây giờ tôi múa lại được.
– Vậy sao? – Sanderson nói rồi mở con dao nhíp nạo sái thuốc trong nõ điếu ra – Sao anh không thử múa xem? – Tiếng anh đóng lưỡi dao cái “rắc”…
– Tôi sẽ múa đây.
Evans khích thêm:
– Múa cũng không biến được đâu.
Tôi có ý kiến:
– Nếu nó linh nghiệm thì…
Wish duỗi chân ra như thể cản Clayton đừng múa:
– Tốt hơn là đừng múa.
Sanderson trấn an:
– Anh ấy có múa đúng được đâu mà sợ. – Vì mãi chuyện anh nhồi thuốc quá đầy vào cối.
Wish không đổi ý:
– Đúng hay không cũng thế thôi, đừng múa là hơn.
Chúng tôi tranh luận với Wish, anh nói rằng múa lại những điệu bộ đó có khác chi nhạo báng một chuyện nghiêm túc. Tôi nói:
– Nhưng anh cũng có tin đâu.
Wish liếc nhìn Clayton đang trầm ngâm nhìn ngọn lửa, cân nhắc điều gì đó trong đầu rồi mới nói: “Tôi tin chứ, tin hơn một nửa. Thế cũng là tin rồi.
Tôi nói:
– Anh Clayton này, anh không bịa chuyện gạt chúng tôi, các chi tiết đều có lý. Nhưng còn chuyện biến đi. Chỉ ngẫu nhiên mà có tính thuyết phục thôi. Có phải chuyện đầu voi đầu chuột không?
Anh đứng phắt dậy, ra đứng giữa thảm, đối mặt với tôi. Anh nhìn vị trí chân anh, nghĩ ngợi một lúc rồi dán mắt vào bờ tường đối diện suốt thời gian còn lại, với vẻ mặt chăm chú căng thẳng. Anh từ từ đưa hai tay lên ngang mày và bắt đầu…
Vì Sanderson là một hội viên Hội Tam Điểm, thuộc Lan the Four Kings, đã miệt mài chuyên nghiên cứu và làm sáng tỏ các bí ẩn của hội Tam Điểm trong quá khứ và hiện tại. Sanderson cũng là một người nghiên cứu không tồi. Anh theo dõi các động tác của Clayton đặc biệt chăm chú với cặp mắt đỏ ngầu. Khi Clayton múa xong, anh nhận xét:
– Anh biết không, xét mọi mặt, anh đã múa được tuyệt hảo, nhưng chỉ sai một chi tiết nhỏ.
– Tôi biết, tôi có thể nói tôi múa sai chỗ nào.
– Nói xem?
– Chỗ này.
Clayton làm động tác vặn tay, uốn éo rồi hất lên.
– Đúng, sai chỗ đó.
– Các anh biết không, chính chỗ đó hắn không múa được đúng. Nhưng tại sao anh…?
– Phần lớn chuyện này và đặc biệt là anh sáng tác nó như thế nào, tôi chẳng hiểu tí gì. Nhưng ở chính đoạn múa đó thì tôi hiểu. Nó là một loạt điệu bộ có liên hệ tới một chi nhánh bí hiểm của Hội Tam Điểm. Chắc là anh biết nhánh đó nếu không sao anh lại…
Anh suy nghĩ xa hơn rồi nói: