Tôi quay lưng bước trở xuống cầu thang, hơi vội vả vì tôi biết cũng sắp đến giờ giải lao … Bỗng tôi nghe có tiếng bước chân như chạy phía sau tôi … tôi nghĩ có người gấp hơn nên đứng nép vào một bên có ý nhường cho họ qua thì bước chân im bặt … quay nhìn lại thì không thấy ai … Tôi nghĩ không lẽ mình lại nghe lầm … cũng vừa lúc đó thì đến giờ giải lao khán giả ùa ra tứ phía … lại phải chen lấn tháo mồ hôi mới đẩy được chiếc xe ra đường …
… Tới giao lộ giữa các con đường Võ Tánh, Cống Quỳnh, Phạm Ngũ Lão … thay vì từ Phạm Ngũ Lão qua Võ Tánh ra CộngHoà để về hãng kem như thường ngày thì tôi thấy trên đường Võ Tánh xe cộ ùn tắc, chắc lại có tai nạn, nên tôi quẹo sang Cống Quỳnh ra Nguyễn Cư Trinh rồi Phát Diệm để về … Nhưng có lẽ nhờ vậy mà vừa tới đường Phát Diệm, tôi đã thấy Đức đang khó nhọc đẩy chiếc xe đạp bị bể bánh với thùng kem nặng trĩu chở ngoài sau … Tôi vòng xe qua …
-Đức …
-A, anh Toàn, may quá , phụ em chút đi … Đức cười, mặt méo xẹo …
-Còn phải nói nữa …
Tôi chống xe, bỏ thùng kem không của mình xuống, và mở thun ràng chuyển thùng kem của Đức qua xe mình … thùng kem của Đức từ xa cũng có thể nhận ra, vì nó dùng phẫm xanh phết xanh lè … Vừa kềm chắc chiếc xe cho tôi nâng thùng kem, Đức vừa làu bàu:
-Mẹ nó, con đường gì tối hù hà, không có một tên nào vá xe hết á, em đẩy muốn hụt hơi luôn …
-Ai biểu mầy lựa đinh mà cán chi, còn ở đó mà cằn nhằn … tôi chọc hắn …
-Xê, em tìm đâu có thấy cây đinh nào đâu nà …
-Đâm bánh xe mầy xong thì nó văng ra, chớ dính vô nữa làm gì chớ … -tôi cười lớn – thôi đi kiếm chổ vá xe đi, rồi về hảng phụ tụi nó … tao vô rạp bỏ thùng nầy rồi cũng về bển … ông trời hôm nay sao cứ gầm gừ hoài, chắc khuya nay mưa lớn lắm đó … ê Đức, có điện lại chưa mậy …
-Rồi anh Toàn, Cậu Ba về lo, có tiền là xong ngay mà hề hề …
Đức cũng cười thật tự nhiên, ràng thùng kem không của tôi lên xe đạp …
– Anh Toàn nè, khuya nay anh không về là lổ đó, Cậu Ba cho tiền nấu một nồi cà ri gà vô cùng hấp dẩn hi hi hi …
Vừa lên xe định vọt đi, nghe cà ri gà, mắt tôi sáng lên, và cái bụng hình như lại đang kêu … tôi chợt nhớ chiều giờ chỉ có 2 chén cơm trên nhà Dì Lan thấm tháp gì chứ …
-Ngu sao không về mậy …
Tôi cho xe chạy mà những gì trên nhà Dì Lan lại hiện rỏ trước mặt tôi … Nhưng tôi tự trấn tỉnh mình … không lẽ tôi lại thua phụ nữ … sợ cái gì chứ … cứ thử xem …
Vác thùng kem của Đức đi chia cho các tủ kem xong … xuất hát cũng gần vản, chỉ còn xuất chót lúc 10 giờ … chờ giải lao lúc 11 giờ coi kem đủ thiếu ra sao cho ngày mai là về nhà ngủ được rồi … nhưng chắc đêm nay tôi sẽ về ngủ bên hảng kem vì còn nồi cà ri gà đang đợi mà …
Tôi có 1 tiếng đồng hồ, không biết làm gì … tôi liền chạy lên phòng máy chiếu phim, vì phòng máy có gắn máy lạnh, có cái giường nằm cũng đỡ lắm, và cả 3 anh làm việc trên đó tôi đều quen … Tôi xô cửa bước vào, trong phòng chỉ có anh Dũng Hô thôi, còn Châu Đen, và Ngọc Nám (tên phía sau là để phân biệt hai người cùng tên hi hi hi) chắc đã về rồi …
-Kiếm chổ ngơi hả mậy … có bánh bao trong đó, ăn đi … hai thằng kia dông rồi … Dũng Hô nói ngay khi vừa thấy tôi …
-Đở quá vậy ta … cám ơn nha bồ tèo …
Tôi chộp cái bánh bao trên bàn và nằm lăn ra giường vặn mình một cái … Đả quá … Nhưng sao chỉ mới nửa cái bánh thôi mà mắt tôi như nặng trỉu, cơn buồn ngủ từ đâu ập tới vây kín lấy tôi … Và có lẻ tôi đi vào giấc ngủ mà miếng bánh chưa nuốt cũng không chừng … Bổng cánh cửa phòng máy chiếu lại mở … tôi cãm thấy có mùi thơm thoang thoảng … và một người con gái bước vào phòng …