Nghe Thi nói đến đây tự nhiên tôi cãm thấy có một luồng khí lạnh chạy trong xương sống và gai ốc lại nỗi lên … Cũng vừa lúc bên ngoài có tiếng của Dì Lan …
-Hai đứa ra uống trà đi …
Tiếng Dì Lan thật ngọt ngào, coi như tôi là người trong nhà từ lâu lắm, dù rằng tôi quen biết được Dì và Thi chỉ vỏn vẹn có 2 ngày … Thi “dạ” đồng thời nói với tôi:
-Anh Toàn ra uống trà đi, em lau xong mớ chén nầy đã …
Tôi bước trở ra ngoài … Dì Lan đứng trước chiếc tủ ly, chắc Dì đang nghĩ cách chưng dọn một ít lể vật để đón Tết trên đó, vì tôi thấy trên bàn có 2 quả dưa hấu dán giấy hồng đơn, vài hộp mức, trà và hai chai rượu Martell … thấy tôi Dì liền bảo:
-Cháu uống trà đi, trong bình đó, còn nóng uống cho ấm …Dì bận tay chút … có kẹo đậu phọng Dì để trong hộp, cứ tự nhiên nha, vì bỏ ra ngoài nó sẽ bị mềm ăn không ngon … Dì cười nói tiếp …
-Cháu thích kẹo đậu phọng lắm mà …
Tôi lại sững sờ … sao cái gì Dì cũng biết hết vậy … quả là tôi thích loại kẹo nầy lắm … Khi Mẹ tôi cúng đưa Ông Táo về trời, trong loại kẹo gọi là “thèo lèo *** chuột” vì được trộn lẫn nhiều thứ, tôi thường nhím hết kẹo đậu phọng đễ nhâm nhi …
Tôi rót trà ra ly, nhấp một ngụm … hương trà thơm phà vào mủi làm tôi cãm thấy thật dễ chịu … uống hết ly trà tôi nhìn đồng hồ tay … 7 giờ 20 phút … ngoài trời đã tối và trên không văng vẳng có tiếng sấm gầm như muốn mưa … tôi đứng dậy …
-Thưa Dì, con xin phép đi về …
Dì Lan quay lại …
-Cháu chưa ăn kẹo, con Thi cũng chưa lên mà ….
-Dạ, con phải về rạp, hông thôi Cậu Ba con la … con đi cũng lâu rồi, không biết tụi nhỏ chở kem kịp không nữa …
-Ừ, cũng được … Tết lên nhà Dì chơi nha …
Tôi chưa kịp trả lời thì Thi cầm chiếc khăn vừa lau tay vừa chạy lên …
-Anh Toàn về sớm vậy, ở chơi chút nữa đi …
Một tiếng sét nổ đùng sau câu nói của Thi làm Dì Lan cười …
-Thôi để nó về đi , không khéo lại mắc mưa giữa đường đó …
-Tết lên nhà em chơi nha …
Thi nhắc y lại lời Dì Lan lúc nảy … tôi cười …
-Ừ, nhưng chắc phải sau mấy cái mùng quá … vì từ mùng 1 Tết tụi tôi thiệt là chạy khờ luôn đó … nhưng tôi hứa rảnh lúc nào là chạy lên thăm Dì và Thi ngay …
Thi như chợt nhớ ra …
-Nghe nói phim Thủy Hữ hay lắm hả anh Toàn, cho vé em và mẹ đi xem đi …
-Được mà, nhưng Dì và Thi muốn chừng nào đi … Hay để qua Tết đi cho bớt người chút … đi bây giờ chen lấn mệt lắm …
-Thì tùy anh đi, lúc nào anh thấy tiện … Thi trả lời …
-Thôi về đi Toàn, không mưa đó … – Dì Lan xen vào -…
Và khi tôi bật chống xe xuống đẩy ra ngoài, Thi ra trước mỡ cổng cho tôi thì Dì Lan đi gần tôi và nói nhỏ …
-Cháu hãy nhớ, người tốt luôn có quới nhân phù trợ … mọi việc hãy bình tỉnh mà ứng xử … cháu Toàn nhé …
Hình như Dì còn có điều gì muốn nói nữa … nhưng không hiểu sao Dì xoay lại đi vào nhà khi buông thêm chỉ mấy tiếng …
-Thôi cháu về đi …
Tôi đạp máy xe nói chia tay với Thi và sang số cho xe chạy … Thi nói vói theo:
-Nhớ đem vé xem hát lên cho em đó ….
Phần II
Ra tới đường lớn, tôi phóng xe thật nhanh … lúc nảy trong nhà Dì Lan tôi rề rà bao nhiêu thì bây giờ tôi thấy mình vội vả bấy nhiêu …
Tôi đi khá lâu vậy không biết Cảnh và Đức có chở kem kịp cho rạp hát không đây … Ngoài đường bây giờ thật là đông đúc, xuống tới chợ Bà Chiểu thì không thể nào tôi chạy nhanh được nữa … trên trời thỉnh thoảng một tia chớp nhoáng lên theo sau là tiếng sấm thật lớn … khí hậu thật oi bức như đang chuẩn bị cho một cơn mưa … Tôi tới đường Hai Bà Trưng thì trời đổ mưa nhẹ … tấp vào đường choàng vội tấm bạt plastic vào mình, tôi chạy về đến rạp Quốc Tế thì chẳng thấy mưa chút nào trong lúc khán giã chen chúc nhau từ chổ phòng bán vé ra tuốt tới ngoài đường … Đẩy được chiếc xe vào chổ dành riêng cho nhân viên rạp cũng muốn ngất ngư … Tôi định chạy một vòng xem các tủ kem bán còn hết thế nào thì gặp ngay Cảnh vừa vác thùng kem vào …
-A, anh Toàn phụ em một tay, đem thùng kem nầy lên tủ con Hạnh trên lầu 2 đi …
Vừa đi lên cầu thang tôi vừa hỏi Cảnh:
-Mọi việc bình thường không có gì chứ …
-Ngoài nầy thì không có gì … nhưng trong mình bị cúp điện rồi, Ông Cậu đang chạy về trỏng kiếm tụi Điện Lực, xin tụi nó mỡ điện lại … chớ cúp điện đêm nay thì ngày mai có mà chết … kem đâu mà giao cho người ta …
-Ngoài tủ con Hạnh các tủ khác đủ kem chứ … tôi hỏi Cảnh …
-An chí đi anh Toàn … em và thằng Đức chở đầy đủ cho tụi nó mà …
Thấy chúng tôi vừa nê thùng kem tới, Hạnh, cô bé bán chiếc tủ kem đông khách nhứt của rạp Quốc Tế mừng ra mặt …
-May quá, nếu trể chút là tới giờ giải lao em không đủ kem bán rồi …
Cảnh cười lớn …
-Em ưu tiên mà, sao lại trể được chứ … và hắn lia lịa đếm kem vào tủ …
-Vậy mày lo đi nha Cảnh, tao về hảng coi Cậu Ba có dặn gì không …
-Ừ, anh đi đi …