-Ừ … và Cậu móc túi đưa tôi một xấp tiền … Tôi cám ơn Cậu lên xe phóng về Hàng Xanh tìm đến nhà Dì Lan …
Qua khỏi đường hẽm vào nghĩa địa, đi lên thêm 3 con hẽm nữa … đây rồi, ngôi nhà 3 tầng lầu của BS T. mà bây giờ đang mang tấm bảng đỏ UBND Phường … Tôi vừa quẹo vào đường hẽm thì nghe tiếng Thi gọi:
-Anh Toàn ! …- tôi thấy hình như Thi đang đợi tôi- … đi theo em ….
và Thi chạy xe trước dẩn đường . Tôi theo sau Thi mà vô cùng thắc mắc … sao con nhỏ biết mình đi kiếm nhà nó mà đứng đây đợi mình chứ … Thắc mắc của tôi càng nhiều hơn khi tôi đến nhà Thi, một ngôi nhà xinh xắn nằm gần cuối con hẽm có hàng rào sơn trắng phía trước, và ngay cửa là Dì Lan đang đứng chờ chúng tôi …
… Tôi cúi chào Dì Lan khi vừa ngừng xe trước cổng rào, Dì Lan mĩm cười gật đầu và bước tới mở cữa rào cho Thi và tôi đẩy xe Honda vào bên trong … Một đám đông con nít chạy chơi trong hẽm có lẻ thấy người lạ, nhất là cái thùng kem ngoài sau xe tôi nên tò mò chạy lại trố mắt nhìn … Thi quay lại nói với chúng:
-Đi chơi đi các em … người nhà của chị mà … -và nói nhỏ với tôi- …nhà chỉ có hai má con em thôi hà, anh Toàn tự nhiên nha …
Trong lòng tôi cũng đã nghĩ như vậy nên cười nhìn theo những đứa trẻ đang tản đi nơi khác … Dì Lan đang ngồi trên chiếc ghế sô-pha trong phòng khách được bày biện thật khéo dù rằng không rộng lắm … chỉ tay vào chiếc ghế đôi bảo tôi:
-Cậu ngồi nghỉ chút đi , để con Thi đi dọn cơm …
Tôi hơi bất ngờ:
-Dạ thưa Dì …
Dì Lan khoát tay:
-Mấy thuở Cậu ghé thăm mẹ con chúng tôi … không có gì đâu, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện, giờ cũng là giờ cơm rồi, Cậu chắc cũng đã đói bụng …
Vừa nghe đến chữ đói bụng thì quả nhiên bụng tôi đã sôi với mùi thịt kho đang bốc lên từ sau bếp … Tôi cố dằn để khỏi nuốt nước miếng trước mặt Dì Lan … nhưng Dì Lan hình như đã thấy, Dì cười đứng lên…
-Để tôi xuống phụ Thi một tay, Cậu ngồi chơi nha … con nhỏ nầy …
Tôi ngồi lại một mình đưa mắt nhìn một lượt căn phòng . Sát vách tường bên tay trái của bộ sô pha là chiếc tủ ly, bên trên có để ảnh thờ một người đàn ông tóc hớt cao, rất đẹp trai và cương nghị … cao hơn là trang thờ Phật … và một khung ảnh nhỏ hơn được đặt kế bên khung ảnh người đàn ông … mà mới nhìn tôi đã thấy lạnh cả đôi chân … vì ảnh trong đó chính là tấm ảnh đã được lộng trên mộ bia ngôi mộ Hoàng A . … Vừa lúc đó thì Dì Lan và Thi đã bưng cơm ra và dọn lên chiếc bàn phía trước tủ ly … chiếc bàn nầy chắc Dì cũng dùng làm bàn cho học trò, vì trước nó là tấm bảng đen nhỏ được gắn chặt vào tường …
-Qua đây Toàn … -Dì Lan không gọi tôi là Cậu nữa – kẻo đồ ăn nguội hết …
Thi kéo ghế cho tôi gần chiếc tủ ly và Thi ngồi bên ngoài để tiện đi xuống bếp … Dì Lan thì ngồi bên đối diện …
… Thi bới cơm ra chén cho Dì Lan và tôi … Món ăn là thịt kho nước dừa, dưa giá, và canh khoai mở nấu tôm giã nhuyễn … từ ngày đi chở kem cho Cậu Ba, tôi ít khi được ăn cơm chung với gia đình, toàn là ăn ngoài đường, cái gì cũng xong, miễn no bụng là được … Phải công nhận Dì Lan hay Thi kho thịt ngon thiệt … miếng thịt ngậm vào, mỡ đã tan ra béo ngậy … nhưng chén cơm thứ hai vừa hết, tôi chưa kịp đưa cho Thi bới thì tôi cãm giác như có gì không ổn quanh đây …
-Thi, bới cơm cho Toàn đi con … Dì Lan nhắc Thi …
-Anh Toàn, ăn thêm đi, đưa chén cho em … Thi nói với tôi … Tôi ngập ngừng …
-Thưa Dì …
và mắt tôi hết nhìn Dì Lan đến nhìn Thi, chén cơm cầm trong tay tôi vẫn chưa để xuống … bổng “xoảng” … Tôi bủn rủn tay chân buông chén cơm rơi xuống vở toang trên nền gạch, khi mắt tôi nhìn vào tấm ảnh của Hoàng A . … Tôi dụi mắt nhìn lại lần nữa … trời ơi … sao người trong tấm ảnh lại nheo mắt như trêu tôi kìa … Mặt tôi tái xanh, chân tay tôi lạnh ngắt, ngồi chết trân trên ghế … Vậy mà Dì Lan và Thi vẫn thản nhiên, tôi còn thấy Thi cười khi cúi xuống lượm mảnh chén bể trong lúc Dì Lan từ từ đứng dậy đến trước chiếc tủ ly, đốt 3 cây nhang cắm vào lư nhang nói nho nhỏ:
-Thôi, Hoàng A . đừng có ghẹo nó nữa, nó mà chết Dì không có tiền đền cho gia đình nó đâu …
Tôi há hốc mồm, trợn tròn xoe đôi mắt, hầu như không tin tưởng vào đôi tai của mình khi nghe những lời đó của Dì Lan … Cố nén sợ hãi, tôi từ từ quay lại nhìn tấm ảnh, bình thường mà, đâu có nheo mắt chứ … Dì Lan trở về chổ ngồi rất dịu dàng bảo tôi:
-Cháu Toàn, hãy bình tĩnh đi, không có gì phải sợ … Hoàng A . tuy không còn là người như chúng ta, nhưng rất lương thiện , hôm nay không phải cháu có nhiều điều muốn hỏi chúng tôi sao …
Vẻ tự nhiên trầm tỉnh của Dì Lan và nụ cười của Thi tuy có làm cho tôi bớt sợ đôi phần, nhưng trong nhất thời lưỡi của tôi vẫn cứng đơ không nói được một lời nào … Tôi lại nhìn một lần nữa vào tấm ảnh và thấy như mình bị thôi miên bỡi đôi mắt buồn thăm thẳm đó …
Thi đã dọn mâm cơm xuống từ lâu, dưới bếp đem lên một dĩa dưa hấu để trên bàn và vỗ vào vai tôi …
-Anh Toàn ăn dưa đi, chị ấy nói anh hiền lắm, không hại anh đâu mà sợ …
Dì Lan tiếp lời: