VN88 VN88

Truyện Ma Con Ma Dễ Thương

… Đèn lưu thông lại đỏ, tôi dừng lại … và cô gái cũng dừng trước tôi, nhưng xe của cô ta không chớp đèn xin quẹo … Tôi nghĩ thầm trong bụng …
-” con gái gì mà …”
vừa lúc đó thì đèn bên đường Phát Diệm bật vàng, một số đông các xe gắn máy trên đường Trần Hưng Đạo hướng ngược chiều với tôi rú ga phóng qua dù đèn vẫn chưa xanh … Cô gái bỗng xoay người quay mặt lại nhìn tôi mĩm cười, đồng thời phóng xe thật nhanh vào đoàn xe ngược chiều, qua đường Phát Diệm … Con đường Phát Diệm chỗ ngã tư nầy rất tối vì có những cây bàng thật to trồng trước trường Cầu Kho … Tôi hoảng hốt nhắm mắt lại trước hành động của cô gái và nghĩ ngay đến một tai nạn khủng khiếp … nhưng dòng xe ngược chiều tôi vẫn bình thản lưu thông … hầu như ngoài tôi ra không có một ai trông thấy hành động điên rồ nầy … Tôi quẹo qua đường Phát Diệm mà vẫn chưa hết nỗi bàng hoàng, nhìn về phía trước tôi không thấy có bóng dáng đèn đuôi của một chiếc xe nào, vì cho dù chạy nhanh mấy cô gái cũng không thể nào quẹo kịp đường Nguyễn Cư Trinh mà tôi không thấy … cô như tan biến trong dòng xe lúc nảy … Chợt gai ốc trong người tôi nổi hẳn lên, cổ họng khô đắng … tôi tắp xe vào lề đường mà đôi chân run quá suýt nữa để lật nhào chiếc xe với thùng kem nặng trỉu ngoài sau … tôi nhớ ra khuôn mặt của cô gái giống y hệt bức ảnh trên ngôi mộ của Hoàng A . … Cũng may lúc đó có vài chiếc xe lưu thông trên đường Phát Diệm và ba bốn người đi bộ từ đường Trần Hưng Đạo quẹo vô nên tôi bình tĩnh được chút và lên xe chạy thẳng đến rạp hát Quốc Tế … Tôi nhìn đồng hồ trên tay … 10 giờ 15 phút … Cậu Ba tôi đang đứng nói chuyện gì đó với lão rạp trưởng … thấy tôi Cậu ngạc nhiên:
-Sao mặt mày mầy xanh lét vậy Toàn … bịnh hả … nếu bịnh sao không bảo thằng Lâm cho thằng nào đi thế để về nhà nghỉ chứ …

Tôi cố nén tiếng thở dốc:
-Dạ không có đâu Cậu … sẳn trên đường về nhà con làm luôn chuyến chót mà …
Lão rạp trưởng cười lớn xen vô:
-Ê, Toàn đừng bịnh lúc nầy nha … mai nầy khán giả đông lắm đó …
Còn khoảng một giờ nữa thì vản hát , nhưng mọi người trong rạp đều xăng xái chuẩn bị cho buổi chiếu phim tư liệu ngày mai … tôi thấy những hình vẻ quảng cáo cho cuốn phim THỦY HỮ đang được treo lên …
-Toàn, con nhớ coi chừng tụi nhỏ ngày mai … đừng để thiếu kem nha con, Cậu vô rạp Hướng Dương chút … à, ăn gì chưa vậy, hay đem kem vô đi rồi đi ăn với Cậu luôn …
Đi với mấy ông nầy chỉ nhậu thêm mệt … nên tôi từ chối:
-Thôi, Cậu đi đi , hôm nay con muốn về nhà ngủ sớm để ngày mai uýnh chứ …
Cậu Ba tôi cười, có vẻ hài lòng và cùng lão rạp trưởng ra xe … Tôi vác thùng kem đi phân phối xong cho các tủ kem thì cũng vừa vản hát … Tôi ràng thun thùng kem không lên yên sau xe mà lòng vẫn chưa hết hồi hộp và chân tôi vẫn chưa hết lạnh … Tôi nghĩ đến cô gái tôi gặp lúc nảy, có thật giống Hoàng A . như tôi đã vội đoán không … tại sao tai nạn lại không xảy ra … hay lúc tôi nhắm mắt cô ta đã quẹo hướng khác … những lời kể của Dì Lan … và tại sao Thi nói …
-“chị ấy tốt với má con em …”
cuối cùng tôi an ủi chính mình, khi lắc đầu xua đi một ý nghĩ chợt thoáng qua … gì thì gì chắc người ta cũng không hại mình đâu …
Tôi vừa leo lên xe thì trời bỗng mưa lâm râm, tôi vội tròng vào mình miếng bạt bằng plastic rồi rồ ga phóng đi …

… Dù trải qua một ngày có nhiều chuyện vượt ngoài sự hiểu biết của mình, nhưng quá mệt mỏi nên đêm đó tôi đánh một giấc thẳng thét … Nếu mẹ tôi không kịp gọi tôi dậy đi qua hảng kem chắc Cậu Ba tôi sẽ dủa tôi một trận thê thảm lắm, vì thú thật từ ngày đi bỏ kem bán tại các rạp hát, tôi chưa bao giờ thấy khối lượng người đi xem phim đông đảo đến như vậy … các xuất hát đều nghẹt người xem … Thì ra văn hoá bốc lột, đồi trụy lại được yêu thích đến như vậy, chả bù với Thép Đã Tôi Thế Đấy, Năm Người Đi Khắp Thế Gian … của đàn anh vĩ đại Liên Xô, khán giả chỉ đếm được trên đầu ngón tay , không biết như vậy đã rỏ ai thắng ai chưa …
Tôi và hai tên nhóc Cảnh, Đức … liên tục chở kem tới rạp hát Quốc Tế mà hầu như không đủ cung cấp cho khán giả tạm giải khát trong cái nực nồng oi bức của một rạp hát quá tải người …
Saigon, những ngày giáp Tết tấp nập người đi, gian hàng bánh mứt mọc lên cùng khắp, tại các chợ món đặc sản của ngày Tết là Dưa Hấu thì không sao kể xiết … nhưng thông thường những người chở kem cho rạp hát như chúng tôi, các dịp lể lạc như thế nầy thật không khoái chút nào … vì mệt chết được, nên chắc năm nay chẳng biết Tết là gì rồi …
Đến hơn 4 giờ chiều, khi tôi phân phối kem cho các tủ vừa xong, chen trong dòng người đông đúc, đẩy được chiếc xe ra đến đường thì gặp Cậu Ba tôi vừa trờ tới:
-Toàn, mệt lắm không … mặt vẫn còn hơi xanh đó … về nghỉ và kiếm cái gì ăn chút đi … ở đây để Cậu …
Vừa nghe Cậu Ba tôi nói đến “mặt xanh” tự nhiên những chuyện hôm qua mà từ sáng tới giờ vì lu bu tôi quên bẳng, bổng nhớ lại rất rõ ràng, và khuôn mặt, nụ cười của cô gái như lơ lững trước mắt tôi … À, tại sao mình không lên hỏi Dì Lan cho rõ, giờ nầy ngày hôm qua mình không gặp Dì Lan là gì … Nghĩ vậy tôi liền nói với Cậu Ba …
-Vậy con đi chút nha …

VN88

Viết một bình luận