VN88 VN88

Truyện Ma Con Ma Dễ Thương

Vị sư đứng lên đưa tôi đến chiếc tủ kiếng … bên trong chứa đầy những bình nhỏ đựng tro cốt của người chết ký gởi tại chùa … Lấy ra một bình đưa cho tôi … miệng bình được đóng khằn lại cẩn thận …
-Cô ấy đây … Vị sư nói
Hai tay đỡ lấy, tôi nhìn nét bút thật đẹp viết trên chiếc bình kiểu có hình Bát Tiên … Nguyễn Thị Hoàng A . sanh ngày … chết ngày … hưỡng dương … mà bồi hồi xúc động …
-Hoàng A . … như vậy thì em cũng an bề … hãy yên nghĩ đi … có dịp anh sẽ lên thăm em …

Trao chiếc bình lại cho vị sư … tôi từ giã Ông sau khi để lại một số tiền nhang khói trong thùng công quả …

Tôi đạp xe về đến nhà thì cũng vừa sập tối … nhìn vào nhà thấy Mẹ và các chị tôi đang ngồi đứng xung quanh tên CA khu vực … Hắn đang bày ra trên bàn một xấp giấy tờ cắm cúi viết … vừa thấy tôi, Mẹ tôi nói với hắn:
-Nó về kìa …
… Tên CA buông viết quay nhìn tôi cười:
-Chào anh Toàn … hôm nay đến làm tí việc với anh đây …
-Có chuyện gì không anh …
Tôi hỏi hắn và ngồi vào chiếc ghế đối diện khi Mẹ tôi đứng lên đi vào trong nhà …
-Anh cho tôi một bản sao giấy ra trại của anh để ngày mai tôi lên Quận nhập lại hộ khẩu cho anh ấy mà … anh khỏi phải đi …
Tôi ngạc nhiên vô cùng, nhập hộ khẩu vào Thành phố thường là món béo bở của bọn CA , nhất là đối tượng lại thuộc thành phần chế độ củ như gia đình của tôi … Tôi chưa kịp nói gì thì chị Ba tôi cười:
-Anh Ban (tên CA khu vực) cho hay Ba sẽ được về vào Tết nầy đó Toàn …
Tôi ngước nhìn chị như có ý … có thiệt không đây bà … lại nghe bọn chúng nói dóc … đồng thời móc túi đưa cho tên Ban một bản sao giấy ra trại của mình, hắn cầm lấy cùng với hộ khẩu của gia đình tôi, thu dọn giấy tờ đứng dậy, hẹn ngày mai sẽ mang hộ khẩu lại trả … Tôi đi với hắn ra cửa, trước khi đạp máy xe Honda hắn còn cười với tôi … thái độ thân thiện hiếm thấy nơi bọn CA khu vực …
-Cám ơn anh … tôi nói …
-Hì hì … có gì anh nhớ tôi nha … hắn phóng xe đi còn nói câu thòng với tôi như vậy …

Quay vào nhà , Mẹ và các chị tôi cho hay lúc nảy sau khi báo tin là Ba tôi sẽ được thả theo như thông báo CA Phường hắn đã nhận được, hắn đã ghi lý lịch từng người trong nhà vào một tờ giấy mẩu, khổ lớn lắm trước giờ chưa từng thấy qua … Chị Tư tôi đoán:
-Chắc họ cho mình đi Mỹ thiệt đó Má …
Mọi người đều biết câu nói của chị Tư là đùa, nhưng cũng cười thật vui vẻ … Mẹ tôi nói:
-Đi đâu cũng được, nhưng phải chờ Ba tụi con về đã … Mẹ hy vọng tên Ban lần nầy nói thật …
Và Mẹ bỏ lên lầu, tôi biết là Mẹ tôi lên thắp nhang trên bàn thờ Phật và Ông Bà cầu xin phò hộ cho Ba … để mặc cho chị em chúng tôi tha hồ mà suy diển …

Mười năm sau …

Hôm nay chủ nhật, trời nắng thật đẹp mặc dù ngọn gió nhẹ vào đông vẩn mang cái lạnh nồng nàn của vùng vịnh San Francisco trải trên khắp các con đường dẩn ra freeway 101 … Tôi lái xe đưa Mẹ tôi đi San Jose để Mẹ thăm cháu ngoại và đi chợ … Mẹ tôi rất thích chợ Senter Food ở San Jose vì đồ ăn rẻ hơn trên SF rất nhiều … Ở nhà chị Ba tôi ra chợ thì đã hơn xế trưa … trong lúc Mẹ tôi mua đồ, tôi đi lang thang chổ quầy hàng đồ hộp để mua ít hộp trái vãi … loại trái cây tôi thích nhứt lại lười lột vỏ nên phải ăn đóng hộp thôi … Đang lui cui tìm kiếm loại ít đường thì tôi có cãm giác nhột nhạt phía sau lưng … quay nhìn lại … một cô gái với quần Jean áo sơ mi trắng giản dị, tóc dài xỏa xuống vai, khuôn mặt trang điểm thật giản dị nhưng đẹp rất thanh nhả … đang ngây người nhìn tôi …

… Mười năm, khoảng thời gian đủ dài để quên những chuyện muốn quên, nhưng ngắn ngủn với dấu ấn khắc sâu trong tiềm thức … dù đối tượng không còn nét lam lủ ngày xưa …
-Thi … cô là Thi phải không … tôi buột miệng …
-Anh là anh Toàn … đúng là anh mà …

VN88

Viết một bình luận