VN88 VN88

Truyện Ma Con Ma Dễ Thương

Không trả lời tôi, nàng cúi xuống nhìn vào bếp lữa … Tôi thấy đôi môi nàng hơi hồng, không biết có phải vì phản chiếu của than đỏ hay không … Nàng y hệt như một người bằng xương bằng thịt và những cãm giác lúc nào đâu bỗng cuồn cuộn trong tôi … tôi ước gì …
-Không phải anh có chuyện muốn hỏi em hay sao … nàng nói mà vẫn nhìn vào bếp lữa …
-Tôi … tôi …
-Có những chuyện em không thể cho anh biết được … nhưng … nàng bổng tức tưởi … chúng mình không thể gặp nhau nữa rồi …
-Sao không gặp được chứ … cô định bỏ tôi sao … Tôi hoảng hốt …
-Em có muốn như vậy đâu, vì … nàng định nói gì đó nhưng nín bặt …

-Em hiện giờ không có ai là người thân bên cạnh ngoài anh … nhưng anh Toàn ơi … anh có biết không … ngày trước vì uất ức bị chết oan em đã trốn không chịu đi đầu thai … và lần nầy em cũng đã định trốn nữa vì em muốn theo anh … nhưng mai nầy nơi anh đi em không thể nào theo anh được …
-Tôi đi … mà đi đâu chứ … gia đình tôi ở đây mà … tôi không đi đâu …
-Anh không đi cũng có được đâu … tất cã đều do Thượng ân sắp đặt … Thượng ân thương xót em, cho em ân huệ gặp anh lần cuối … nếu lần nầy em không đi đầu thai thì em không còn cơ hội nữa …
Nói xong Hoàng A . lại rấm rức khóc … Cầm lòng không được, tôi tiến tới định ôm nàng … Hốt hoảng nàng đứng bật dậy lùi lại …
-Anh Toàn ơi đừng làm em yếu lòng lại cải lệnh Thượng ân …
Bỗng nàng nghiêm sắc mặt nói một hơi khi nghe xa xa có tiếng gà gáy sáng:
-Anh phước to số lớn, gia đình sum họp … một mai nếu gặp được Ba Mẹ em thì sẽ thữ xem mình có được chữ duyên không … còn bây giờ thì mọi việc trước mặt đã hanh thông … anh hãy an tâm … dù em không ở bên anh nhưng đừng bao giờ quên em nha anh Toàn … em đi đây …
Cùng với tiếng nói bóng nàng mờ dần … tôi phóng đến chụp lấy tay nàng kéo lại …
-Hoàng A . … em …. tôi nắm được bàn tay nàng, bàn tay hơi ấm khác hẳn những lần trước lạnh như băng … và trước khi nàng tan như sương khói, tôi thoáng thấy môi nàng điểm một nụ cười mản nguyện … Tiếng “em” đầu tiên chắc cũng là cuối cùng tôi gọi nàng tắt nghẹn, khi tôi giựt mình thức giấc vì một tay tôi bị chú Lộc đè chặc lên tê cứng …

… Tôi thu hết sức rút được bàn tay ra khỏi lưng chú Lộc làm chú cũng thức dậy luôn … chú trở mình và càu nhàu …
-Mầy làm gì mà suốt đêm cứ lãm nhãm và quơ tay chân lung tung … tao phải đè cái tay mầy mới ngủ được chút đó … hôm nay mầy sao vậy Toàn …

Tôi không còn lòng dạ nào trả lời chú Lộc khi khuôn mặt đầy nước mắt của Hoàng A . và những lời của nàng vẫn còn văng vẳng … nhưng tôi có thể làm gì cho nàng được đây …
-Hoàng A . ơi … em hãy an lòng đi, cho dù em chỉ là một hồn ma nhưng sau nầy như thế nào, ở đâu … anh sẽ không bao giờ quên em …
Thấy tôi im lặng, chú Lộc tưởng tôi giận, chú vả lả:
-Giận tao hả mậy, xin lổi nha … ngủ thêm chút đi …
-Ngủ gì nữa … gần sáng rồi chú không thấy sao …
-Ê mà tao hỏi thiệt mầy nha Toàn … mầy chiêm bao thấy gì mà lãm nhãm hoài … tao lắng nghe mà chẳng nghe được cóc gì hết …
Tôi chưa trả lời thì chú tiếp luôn:
-Thấy cô ấy hả …
-Ừ … nhưng tại chú làm mất hứng hết trơn hà …
-Tao … chú dở mùng ló đầu qua … tao làm gì chớ …
-Thì chú đè cái tay tôi tê cứng … làm sao mà nắm tay cô ấy được chứ ..
Chú Lộc cười hề hề …
-Ô , thiệt vậy hà …
-Giởn với chú thôi, chứ ….

Tôi chưa nói hết câu thì tiếng kẻng báo thức đã nỗi lên ròn rả … Mọi người trong buồng lục đục thức dậy vừa xếp mùng mền vừa ngạc nhiên nói với nhau:
-Ủa, sao hôm nay báo thức sớm hơn nửa tiếng vậy … chỉ mới 6 giờ rưởi sáng mà …
-Chắc là có chuyện gì rồi …
-Hỏng lẻ hôm nay có đợt thả …
-Có lý lắm đó nha … vì cả năm nay chưa có đợt thả nào mà …

Mọi bàn bạc bây giờ đều xoay chung quanh đề tài nầy … và càng hồi hộp hơn khi tên Thi Đua đến cho chú Hải hay là hôm nay đội phải tập hợp ra bải sớm hơn nữa tiếng để nghe Ban Giám Thị trại nói chuyện …

Và đúng như dự đoán của mọi người … Ban GT trại đã đọc danh sách thả ra khỏi trại hơn 200 người … đội 21 của chúng tôi 23 người …mà đa số là các chú Sĩ Quan … chú Lộc cũng như hai bác Tùng và Cán có trong số nầy …

VN88

Viết một bình luận