Phạm vi lao động của đội dọc theo bờ suối, hầu như người trong đội ai ai cũng có đầy đủ đồ nghề để giăng câu, lợp cá … nên tương đối khẩu phần hằng ngày cũng khá hơn những đội nông nghiệp khác …
Khang đưa cho tôi một con dao “tông”, loại dao rèn bằng nhíp xe rất bén chỉ vào bìa rừng xa xa và nói công việc của tôi là mỗi ngày khi đội đi làm, tôi vào rừng đó chặt củi về đủ cho Khang chụm là xong … Trước khi tôi đi hắn còn dặn:
-Anh Toàn kiếm loại bằng lăng hay cò ke chặt cho dể … em còn củi chụm vài ngày nữa lận … nhưng hôm nay ngày đầu anh cũng nên kiếm 1 cây vác về để tên Quản Giáo không thắc mắc … vài bữa hắn không còn để ý thì tha hồ mình muốn làm gì thì làm … Nhớ canh về cho kịp trước giờ đội nghĩ nha …
Tôi nghe lời Khang xách con dao vừa định đi … thì chú Hải sau khi phân công cho mọi người xong bước lại dặn dò thêm:
-Ngày đầu, Toàn về sớm chút nha …
-Dạ, chú Hải an tâm đi …
… Tôi vác cây cò ke về đến đội thì vẫn còn sớm, tôi chặt khúc và chẻ nhỏ ra phơi khô cho dể chụm … loại cò ke thường không có mắt nên chẻ cũng dễ dàng thôi … Tên Quản Giáo đứng nhìn tôi làm có vẻ hài lòng lắm, hắn nói gì đó với chú Hải và cả hai cùng cười …
Khi tập họp cho đội về chú Hải nói nhỏ với tôi:
-Thằng khỉ đó nói, mầy khoẻ như vậy đội khỏi lo thiếu củi chụm trong mùa mưa nầy rồi …
Tôi nghĩ mình cũng may mắn được sinh hoạt trong đội của chú Hải … thôi thì phó cho con Tạo xoay vần … Khi đội vừa vào trong cỗng trại, tôi đã thấy chú Lộc đứng trước sân chờ …
-Ê Toàn, cám ơn mầy nha …
… Vẻ mặt hớn hở và sự vồn vã đặc biệt của chú Lộc đối với tôi làm một số người trong đội quay lại nhìn … tôi đánh trống lãng …
-Chú Lộc nầy có gì đâu mà cám ơn hổng biết nữa …
Chú Lộc như hiểu ý tôi bỏ đi vào nhà sau khi nắm bàn tay đưa ngón cái lên ý nói tốt đẹp … và đêm đó chú kể tôi nghe, không biết ai báo cáo mà tụi CA cố tìm cho được cuốn tập bài hát chú đã chép hết những bài nhạc mà chiến hữu của chú đã sáng tác qua các trại từ Bắc vào Nam … cuốn tập nhạc đó chú xem như sinh mạng của mình vì theo lời chú có nhiều tác giã đã chết trong những nhà tù miền Bắc … Tôi dặn chú hãy cẩn thận vì tụi CA chưa tìm được chưa chắc gì chúng chịu bỏ qua, nhất là đừng lộ chuyện tôi báo trước cho chú …
-Mà Toàn nè, sao mầy biết tụi nó sẽ xét đồ tao vậy Toàn ?
Tôi cười vì biết chắc trước sau gì chú Lộc cũng hỏi tôi câu nầy …
-Có nhiều chuyện cháu cũng không biết phải giãi thích sao nữa …
-Phải có ai đó báo cho mầy không ?
-Ai đâu … tôi giả bộ ngạc nhiên …
-Tao nghĩ không phải vô cớ mà thằng Khang với thằng Tư nói mầy đánh lộn với ma đâu …
-Chú nghĩ sao thì sao đi … có điều đừng nói bậy bạ, tụi CA hỏi thì cháu không biết đó nha …
Và quả nhiên chú Lộc thật kín miệng, chuyện tôi quen với hồn ma cô gái tên Hoàng A . trong đội chỉ có chú, Tư và Khang là biết rỏ còn chú Hải có thể chỉ biết lờ mờ nhưng chú không bao giờ hỏi tôi vì tôi biết chú theo Công giáo không tin những chuyện ma …
Thời gian rồi cũng qua mau, sau nầy mỗi khi ăn cơm Khang và Tư thường xúc thêm 1 chén cơm nữa cho Hoàng A . mà theo lời chúng thì nàng luôn giúp cho chúng được những gì chúng cầu xin … như câu được nhiều cá, rau quả cải thiện của chúng không còn bị gia đình của tụi CA trại hái trộm … và bản thân tôi , nếu không có chuyện gì cần báo cho tôi biết, hàng tháng cứ đúng ngay ngày rằm, trời không mưa là Hoàng A . hiện ra thật rỏ ràng dưới ánh trăng trước mắt tôi … Qua hàng song cửa tôi nhìn nàng bay nhảy vui đùa trên những hàng cây so đủa trồng trong sân trại và khi xa xa có tiếng gà gáy sáng thì nàng đến gần bên cửa cười với tôi trước khi biến đi …
… Càng ngày tôi càng nhìn thấy Hoàng A . rỏ ràng hơn, y như một người thật bằng xương bằng thịt, khi nàng đứng gần cửa sổ tôi không còn cãm thấy hơi lạnh như những lần trước mà chỉ có mùi hương thơm thoang thoảng … và khi nàng biến đi, một cảm giác nhớ nhung thật lạ lùng tràn ngập trong tôi …
Thời gian gần đây mọi người trong trại lên tinh thần rất nhiều trước tin tức những sĩ quan của chế độ cũ sẽ được đi định cư tại Hoa Kỳ … tuy bọn CA trại luôn luôn cải chính … Nhưng dù chúng có nói gì đi nữa, bàn bạc những tin tức nầy là món ăn hàng ngày không thể thiếu của mấy chú ở đây và tôi cũng không ngoại lệ … Tôi định khi nào gặp được Hoàng A . sẽ hỏi nàng cho rỏ … Để trấn an làn sóng bàn tán xôn xao … bọn CA trại đã tổ chức cho các đội luân phiên ở nhà để học chính trị … mà chúng tôi thường nói là đi nghe vẹt nói tiếng người … Một hôm vì phải đi xa chút để chặt củi … tôi bị mắc mưa lạnh run khi về đến đội … Tuy được Khang đốt lữa hơ và một tô cháo cá ấm bụng … nhưng đêm đó tôi cảm thấy hơi nhức đầu nên đi ngủ sớm … Không biết được bao lâu, tôi tỉnh giấc vì nghe có tiếng khóc rấm rức bên mình … Tôi thấy mình đang nằm trên chiếc chỏng tre trong nhà lô của đội, bếp lữa than vẫn đỏ hồng dù rằng hồi chiều tôi thấy Khang dội nước tắt ngấm … nên trong nhà đủ ấm khi bên ngoài trời vẫn rả rích mưa … Hoàng A . đang ngồi trên chiếc ghế Khang thường ngồi, đầu cúi xuống đôi vai run run … Tôi nhỏm dậy …
-Hoàng A . …
Nàng ngước mặt lên nhìn tôi … tôi thấy rỏ ràng mắt nàng vẫn còn long lanh ngấn lệ …
-Có chuyện gì … sao cô khóc vậy …